Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để dành hồi môn

Phiên bản Dịch · 1095 chữ

Dịch: Thượng Quan Tiểu Phong

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

"Anh ăn không quen vị thịt nướng này. Em ăn đi." Sở Phong dùng ngón tay trỏ đẩy xiên thịt trở về.

"Ai nha! Anh mới chỉ ăn một miếng mà." Vân Hân bĩu môi làm nũng.

". . ." Sở Phong ngây người một chút, ngốc nghếch nhìn cô gái đang làm nũng.

Vân Hân bắt đầu nũng nịu từ bao giờ? Không còn bộ dạng đáng thương nữa sao?

"Mau ăn đi. Nếu không thịt sẽ nguội." Vân Hân lại đem xâu thịt đưa tới, đáy mắt thoáng tia nghịch ngợm.

"Thật bó tay với em. Sao em ăn như vậy mà không mập nhỉ." Sở Phong không biết làm thế nào đành há miệng cắn thêm một miếng thịt nướng.

"Không sao, ăn không mập, đây chính điều mà bao cô gái mong ước."

Vân Hân nhăn mũi, đắc ý ăn thịt nướng, giọng nhồm nhoàm: "Em trẻ như vậy sẽ có rất nhiều thời gian để dành của hồi môn."

Bộ dáng cô gái đắc ý đặc biệt lại rất hoạt bát dễ thương.

". . ." Sở Phong khóe miệng co rút, bó tay với Vân Hân.

"Đặt xâu thịt trên nắp nồi đi, chuẩn bị uống canh." Vân Hân đem nắp nồi đưa cho Sở Phong, xoay người vào lều, cầm đũa với thìa hôm qua vừa làm xong .

" Ừ." Sở Phong đem xâu thịt đặt trên vung nồi. Vì ở gần đống lửa nên ruồi muỗi cũng không dám bay tới.

Hắn nhấp nồi từ trên kệ gỗ xuống, đặt trên tảng đá.

"Này, sạch sẽ rồi." Vân Hân sợ có ruồi muỗi đậu vào đũa nên dùng miếng vải lau qua.

"Ăn thôi." Sở Phong nhận lấy đũa cùng thìa canh, nhìn rau củ dại hầm thịt thỏ trong nồi, không biết hình dung thế nào vì bề ngoài trông thật khó coi.

"Sụp." Vân Hân uống một hớp canh trước, sau đó le lưỡi một cái, vẻ mặt đau khổ nói: "Đắng quá. Hình như thả nhiều rau vào quá rồi."

"Không sao. So với không có gì ăn còn đỡ hơn." Sở Phong an ủi. Giai đoạn này chỉ có thể nấu nhiều rau củ chút để lót dạ vì quá ít thịt.

"Vâng vâng." Vân Hân chỉ là thấy hơi tiếc, nếu có thêm chút gia vị nữa thì ngon rồi.

Một con thỏ đúng là không được bao nhiêu thịt. Hai người vui vẻ ăn canh rau dại hầm thịt thỏ, không diễn tiết mục 'Em đưa anh đẩy' nữa.

"Xong rồi, anh no rồi." Sở Phong để đũa và thìa xuống, vỗ bụng một cái, ăn no nửa phần là được rồi.

"Vậy còn thừa để mai ăn tiếp." Vân Hân liếm liếm mép, cũng dừng đũa.

"Để mai á?" Sở Phong ngẩn người, liếc mắt nói: "Mau ăn đi, canh này không để được đến mai. Trời nóng như vậy, để đến mai cũng thiu."

"Hả. . ." Vân Hân ngẩn ngơ, dẩu môi nói: "Vậy cất đi để tối ăn nữa."

"Cũng không còn nhiều, em ăn hết đi."

Sở Phong biết cô bé này lại muốn tiết kiệm, mở miệng nói: "Buổi tối nấu thêm canh rau, ăn với thịt nướng là được một bữa rồi."

"Được, vậy em ăn." Vân Hân nghe vậy, cũng tự tìm lý do hợp lý cho mình, ôm nồi ăn hết.

Sở Phong ngồi trên đá, nhìn cô gái ăn say sưa ngon lành, cảm giác mệt mỏi cả ngày bỗng bay biến mất. Hắn thấy người như nhẹ nhõm hơn.

Sở Phong nhìn mặt trời nóng bỏng bên ngoài, thấy thật may vì dựng trại trong hốc đá, thỉnh thoảng còn có làn gió thổi qua. Nếu họ ở trong rừng cây nóng bức kia thì hiện giờ chả khác gì sống trong phòng tắm hơi.

"Hết rồi. . ." Vân Hân uống hết canh, có chút tiếc nuối mím môi một cái, mới được lưng bụng.

Cô nhìn cái nồi bỗng thấy nồi thật nhỏ, nấu được ít canh quá.

"Em đi rửa nồi, lấy ít nước nữa." Vân Hân cầm nồi, đũa và thìa tới thác nước để rửa.

"Cẩn thận một chút." Sở Phong thuận miệng dặn dò. Bây giờ trời nắng như vậy, động vật cũng đi nghỉ ngơi rồi.

"Vâng." Vân Hân khoát khoát tay, chầm chậm bước ra ngoài lều.

"Bây giờ làm gì nhỉ?" Sở Phong nhìn đống lửa tự hỏi.

Sinh tồn hoang dã, trú ẩn, lửa, nước cùng thức ăn.

Ba vấn đề trước tiên tạm ổn, chỉ thiếu thức ăn. Hôm nay hai người đã rất mệt, không thể đi thám hiểm xa hơn nữa. Thời gian cũng không còn nhiều.

"Vo ve vo ve. . ."

Con muỗi vo ve bên tai Sở Phong khiến hắn ra mình phải làm gì.

"Thiếu chút nữa là quên mất, đầu óc dạo này thật là." Sở Phong vỗ một cái vào trán, ăn no xong liền thấy buồn ngủ.

Hắn mang chỗ rau hôm nay nhặt được sang cạnh đống lửa, bắt đầu chế tạo thuốc đuổi côn trùng. Nếu tối nay muốn ngủ ngon giấc, thì phải đuổi những con muỗi này đi.

"Mấy con muỗi thật đáng ghét." Sở Phong đặt ngải cứu trên đống lửa. Lá ngải cứu cháy tạo bay lên đám khói dầy đặc bồng bềnh.

"Khụ khụ khụ. . ."

Sở Phong cầm xẻng quạt quạt làm khói bay khắp lều để đuổi muỗi.

Ngải cứu chỉ là biện pháp tạm thời, sau khi tan hết mùi thì đám muỗi lại tới.

Mà hệ thống điểm danh cho Sở Phong công thức điều chế thuốc đuổi côn trùng. Chắc chắn nó có tác dụng, bây giờ hắn sẽ điều chế theo công thức.

"Ngải cứu, lá bạc hà. . ." Sở Phong dựa theo công thức lựa chọn loại cây và cân đo khối lượng.

"Sở Phong, anh đang phân loại rau à?" Vân Hân mang nước trở về, đặt nồi lên trên kệ, sau đó ở cạnh giúp Sở Phong.

". . ." Sở Phong cứng họng. Người khác nghĩ hắn đang phân loại rau dại nhưng thực tế hắn đang điều chế thuốc đuổi côn trùng mà.

Hắn liếc mắt nhìn camera, thì thầm bên tai Vân Hân: "Đi may đồ lót đi, để tối còn có đồ thay."

"Vâng." Vân Hân đỏ mặt, yên lặng gật đầu sau đó vội vàng đứng lên đi vào lều, cầm lấy đồ lót hôm qua mới làm được một phần năm.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 663

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.