Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Còn lại một miếng là của em

Phiên bản Dịch · 1160 chữ

Dịch: Thượng Quan Tiểu Phong

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

"Ừ, Có thể." Vương Lâm gật nhẹ một cái, nhìn màn hình thản nhiên nói: "Nên hai người Sở Phong bữa này phải ăn tiết kiệm. Nếu không ngày mai không bắt được thỏ sẽ bị đói."

Vương Lâm là chuyên gia sinh tồn hoang dã nổi tiếng thế giới, mắt nhìn rất chính xác, ông cũng rất có nhiều kinh nghiệm. Điều ông nói mọi người đều rất đồng tình.

Nhưng ông cũng có tính xấu, chính là hơi nhỏ nhen. Ông đoán hai người Sở Phong Vân Hân không chịu nổi một ngày dựa trên kinh nghiệm của mình mà phân tích thế nhưng lại bị hai người họ làm mất mặt.

Vương Lâm không tức giận với hai người, đây là do hắn tự dự đoán kết quả nên có lẽ trong lòng ít nhiều thấy khó chịu, dẫu sao thì khán giả cũng đang xem.

Người nổi tiếng, bao giờ cũng giữ thể diện.

"Nhưng mà, nhưng mà em gái nhỏ Vân Hân có dạ dày lớn, chút thịt kia đã không đủ ăn rồi, còn phải tiết kiệm thức ăn sao?" Ngô Tinh Nguyệt đột nhiên thấy thương cho đứa trẻ này.

Sau khi về nhà, cô đều tìm xem lại hết các chương trình truyền hình trực tiếp. Cô cũng được xem như là một người có đạo đức nghề nghiệp, luôn âm thầm quan sát nhân vật nhiều hơn.

Mà Ngô Tinh Nguyệt trong lúc xem trực tiếp xem rất thích Vân Hân, lại nhìn thấy đứa trẻ này ăn hơn nửa nồi thịt rắn hầm rau củ dại. Điều này khiến một người chỉ ăn một chén cơm như Ngô Tinh Nguyệt kinh ngạc.

"Dạ dày lớn à?" Vương Lâm ngây người, chần chừ nói: "Cô bé có thể ăn bao nhiêu?"

"Khoảng 10 chén cơm." Đột nhiên Tề Vi Đình chen vào trả lời.

"Hả?"

Mọi người đều ngẩn ra, không nghĩ tới một người lạnh lùng như Tề Vi Đình lại chủ động tham gia trò chuyện.

"Mười bát? Vóc dáng Vân Hân nhỏ như vậy, khẩu phần của cô bé này cũng thật lớn." Hà Minh ứng biến rất nhanh.

"Đúng vậy, con thỏ kia cho một mình em gái Vân Hân ăn cũng không đủ no." Ngô Tinh Nguyệt thở dài.

Cô liếc mắt nhìn Tề Vi Đình. Tin tức Vân Hân dạ dày lớn cũng có trong hồ sơ nhưng cụ thể ăn được bao nhiêu thì không ghi rõ, trừ khi lúc xem trực tiếp mới phân tích cụ thể được.

Ngô Tinh Nguyệt đoán có phải Tề Vi Đình cũng âm thầm coi lại chương trình rồi mới thấy đoạn Vân Hân ăn thịt rắn .

"Vậy thì càng phải tiết kiệm thức ăn, nếu không ngày mai không còn gì ăn nữa, khi đói sẽ càng khó chịu hơn." Vương Lâm có chút dao động, dạ dày lớn ở dã ngoại sẽ rất là khổ nha.

". . ." Lần này Tề Vi Đình không chen vào nữa. Cô sẽ âm thầm xem lại phần ghi hình của Vân Hân.

Nhìn Vân Hân cô thấy được bản thân mình trước đây, cũng là một đứa cô nhi, cũng hiểu chuyện từ nhỏ. . . Cũng không có ai để ỷ lại.

Nhất là Tề Vi Đình còn tìm được đồng minh. Cô cũng có dạ dày lớn, một bữa cơm ăn ít nhất mười bát. Đây cũng là nguyên nhân cô có thể đánh bại võ thuật gia thế hệ trẻ, ăn nhiều thì mới có sức khỏe.

Hà Minh thấy Tề Vi Đình không lên tiếng, hắn tiếp tục: "Chúng ta cũng không cần phỏng đoán nhiều, cùng xem hai người Sở Phong Vân Hân quyết định thế nào đi."

". . ." Mọi người đều gật đầu, chăm chú hướng về màn hình. Hai người Sở Phong Vân Hân bắt đầu ăn thịt nướng rồi.

. . .

Bên nhà gỗ, khói trắng bay bay, mùi thịt thỏ càng đậm, đặc biệt với người đói bụng mà nói, mùi vị này còn thơm hơn gấp mấy lần.

"Ực. . ."

Hai mắt Vân Hân linh động nhìn chằm chằm thịt nướng, giống như sợ một giây sau thịt nướng sẽ chạy mất vậy.

"Xong rồi, ăn được rồi." Sở Phong mang vẻ cưng chiều, đem thịt nướng lật một cái, đưa một xâu thịt cho cô.

"Thơm quá." Vân Hân nhận lấy xiên thịt, thổi thổi, không chờ được liền cắn một miếng.

"Nóng, nóng quá. . ."

Dù bị nóng nhưng cô nhất định không nhả ra. Thịt trong miệng lăn qua lộn lại.

"Ăn cẩn thận một chút, không có ai giành với em." Sở Phong tức giận nói.

"Phù phù phù. . ." Vân Hân há miệng hà hơi, chờ nhiệt độ trong thịt vừa phải sau đó mới nhai tiếp.

Cô híp mắt, gật gật đầu đắc ý nói: "Ngon, còn hơi có vị cay nữa."

". . ." Sở Phong trừng mắt, ăn có ngon hay không đoán là biết, có duy nhất gia vị 'ớt núi', mùi tanh của thịt không tẩy hết được.

"Sở Phong, anh cũng ăn đi." Vân Hân nuốt thịt trong miệng xuống, mở mắt ra vẫn thấy Sở Phong ngồi yên cầm xiên thịt .

"Để lại hai xiên kia tối ăn." Sở Phong khẽ cười nói.

"Hả? Anh không ăn bây giờ à?"

Vân Hân ngơ ngác, sau đó nhìn xiên thịt trong tay vội vàng đưa tới nói: "Thế thì xiên này cũng giữ lại để bữa tối ăn đi, chúng ta còn có canh thịt uống nữa."

"Không cần, hai xâu là đủ rồi. Em ăn xâu này đi." Sở Phong khoát tay nói.

Không thể ăn quá nhiều một lúc, bụng sẽ không tiêu hóa được, sẽ rất lãng phí. Vậy nên chia thành hai bữa ăn là đủ.

Để dành đến mai sao? Hắn căn bản là không nghĩ thế. Mai đã có mồi của ngày mai, không phải là không tìm được thức ăn.

"Vậy anh cũng ăn đi." Vân Hân quệt mồm, cầm xâu thịt trong tay đưa tới bên miệng Sở Phong, anh không ăn, em cũng sẽ không ăn.

Cô rất hiểu Sở Phong, nói là giữ lại tối ăn, rõ ràng là muốn nhường cô ăn nhiều hơn.

"Thật là. Sao em không ngoan ngoãn ăn đi?" Sở Phong nhíu mày, nhìn xiên thịt còn lại ba miếng.

"Hừ hừ! Cái này gọi là chia sẻ." Vân Hân cười nói, đem xâu thịt đến gần hơn một chút.

"Được rồi. Anh ăn là được chứ gì?" Sở Phong đành há miệng cắn một miếng, nhai xong thấy mùi vị còn ngon hơn so với tưởng tượng.

Được rồi, hắn cũng đói bụng, miệng cũng thèm.

"Sao? Có phải rất ngon không?"

Vân Hân cười, lại đem xâu thịt đưa tới, nói: "Ăn miếng nữa, còn lại một miếng là của em."

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 669

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.