Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có lấy một chút rảnh rỗi

Phiên bản Dịch · 1196 chữ

Dịch: Lục Trà

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

----------------------------

"Chậc chậc chậc!"

Vân Hân tập trung vào cái nồi thép, gắp những lá rau còn dính trên thành nồi.

"..." Sở Phong nhìn bộ dạng này của cô, vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy đau xót trong lòng.

Cái nồi thép to bằng đầu người có một con rắn dài nửa mét đã lột da chỉ còn lại cái đầu như hoa súp lơ, lại thêm nửa nồi rau dại, sau đó đổ nước vào đầy nồi thì làm được một món hầm hầm hỗn loạn.

Sở Phong ăn một phần năm, tương đương với một bát rưỡi đã thấy no nửa bụng rồi. Phần còn lại nhường cho Vân Hân ăn, có thể sẽ no ba đến bốn phần, còn chưa nói đến chỗ canh và rau dại vừa rồi.

Với hai người bình thường thì một nồi thịt rắn hầm với rau dại này có lẽ sẽ vừa đủ no bụng. Nhưng đối với người có dạ dày lớn như Vân Hân mà nói, một người ăn cũng chưa chắc đã no chứ nói gì đến hai người đã phải vận động cả ngày, còn chưa kể đến hôm trước đã không có gì bỏ vào bụng.

"Đây mới chính là sinh tồn ở nơi hoang dã." Sở Phong tự nhủ, so với điều kiện thiếu thốn lúc mới đến thì giờ coi như khá đầy đủ rồi.

Hắn cho rằng ban đầu cuộc chơi thì phải chịu đói một chút, sau đó chắc chắn sẽ có bữa ăn lớn hơn. Tham gia vào cuộc thi này không chỉ để chịu đựng sống cho qua ngày mà còn phải coi như bản thân đang hưởng thụ nó.

"Em ăn no rồi." Vân Hân thỏa mãn buông chiếc nồi xuống rồi đưa tay xoa bụng.

"Đưa anh đao bổ củi." Sở Phong nhìn vào đôi mắt cô mơ màng, cũng không định vạch trần Vân Hân, người đang cố gắng che giấu sự ngây thơ của mình.

"Vâng." Vân Hân thở nhẹ một tiếng, đưa cho hắn cái đao bổ củi.

Cô không muốn Sở Phong cảm thấy mắc nợ mình hay không chăm sóc cho mình tốt. Điều này sẽ làm cô áy náy.

Sở Phong nhìn cô hơi e sợ, không nhịn được cười: "Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ sống tốt hơn."

"Ừ, em tin anh." Vân Hân cười khanh khách đáp lại.

"Anh sẽ giúp em đẽo một cây kim nhỏ. Tối nay có thể vá được chỗ rách trên quần áo rồi." Sở Phong lục đống củi ra, tìm được một cây gỗ khá chắc chắn.

"Được, được." Vân Hân cười rạng rỡ. Cô thấy cơ thể đang run lên, không khỏi rùng mình một cái rồi mới nhớ ra chỗ quần áo vừa giặt còn chưa khô.

Cô nhìn vào đống quần áo đang để bên cạnh, tiến đến ôm nó mang đến gần bếp lửa, phơi lên cái giá gỗ vừa dựng.

Lúc Vân Hân phơi đồ nhỏ, cô ngại ngùng nhìn ống kính máy quay phim, sau đó dùng cơ thể che đi ống kính máy quay đang hướng vào đống đồ nhỏ kia.

"Chắc chắn phải hong khô chỗ này trước mới được." Cô nhìn qua chỗ đồ nhỏ đang phơi mà bần thần cả người.

"Răng rắc răng rắc..."

Trong lúc Sở Phong đang đẽo gỗ, hắn nhìn lên và thấy mặt cô bị lửa làm cho ửng đỏ, bèn nhắc nhở: "Quần áo nhiều như vậy, em chỉ cần đảo một lần thôi, không phải hong cho cháy khét đâu."

"Hả?" Vân Hân ngạc nhiên, sau đó thì kịp thời phản ứng, tay chân luống cuống trở vội đống quần áo đang hong.

"Răng rắc răng rắc..."

Sở Phong mỉm cười, tâm tư của cô đúng là khó đoán. Hắn cúi xuống tiếp tục gọt cây gỗ, rất nhanh sau đó cây gỗ thô kệch trong tay đã biến thành một cái kim nhỏ.

Hắn đưa cây kim cho cô, nói: "Anh đã khoét một cái lỗ trên kim, em lấy chỉ buộc vào đây là có thể dùng may quần áo được rồi."

"Vâng." Vân Hân nhận cây kim, tìm chỗ rách ở quần áo mang ra may lại. Cô cột chỉ thật chắc vào cái lỗ ở trên cây sau đó nó liền biến thành một cây kim hữu dụng.

"Sở Phong, anh muốn may quần nhỏ như thế nào?"

Đây là lần đầu tiên Vân Hân may quần nhỏ cho một người con trai nên hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm nào.

"Em bắt chước mấy kiểu dáng có sẵn, để hở hai bên và dùng một mảnh vải để làm dây lưng đi." Sở Phong chỉ vào cái quần nhỏ đang hong khô trên lửa.

"Để em thử xem sao." Vân Hân chăm chú nhìn cái quần đang phơi, cầm tấm vải xem xét thật kĩ.

Sở Phong nhếch miệng cười nhìn cô đang lúng túng, việc gì cũng phải có lần đầu tiên thôi. Hắn cầm cây gỗ tiếp tục gọt.

Ban đêm ở nơi hoang dã không thể để bản thân nhàn rỗi được, nếu không sự tĩnh mịch sẽ làm tâm trạng con người trở nên hoang mang, làm cho người ta suy nghĩ lung tung.

Dù sao ở ngoài tự nhiên cũng không có việc gì làm, hắn đang quen sống ở thành phố rồi đột nhiên phải sống ở ngoài tự nhiên, ở đây không có điện thoại, cũng không có thức ăn hay đồ công nghệ khác như máy tính khiến bản thân buồn bực, nhàm chán, cuối cùng nếu không chịu được sẽ phải rời khỏi cuộc chơi.

"Răng rắc răng rắc..."

Sở Phong dùng đao bổ củi gọt cây gỗ trong tay, hắn muốn gọt thành hai cái thìa, để hai người họ có thể ăn canh mà không cần phải ôm nồi lên uống.

Ban đêm là thời gian tốt nhất để hoạt động, dù sao cũng rảnh rỗi nên làm thêm một số đồ vật thông dụng để thuận tiện dùng. Hắn làm thêm mấy đôi đũa và thìa.

Một tiếng sau.

"Ầm ầm!!"

Trên bầu trời truyền đến tiếng sét đánh chói tai, hai người Sở Phong Vân Hân đều dừng công việc đang làm dở trong tay lại.

"Trời sắp đổ mưa sao?" Vân Hân thấy sợ hãi.

Cô nhìn nơi trú ẩn được làm từ gỗ, lá cây và cỏ dại, lo lắng trời mưa có thể bị dột, hoặc đổ mất.

"Chắc là sẽ mưa thôi, tiếng sấm lần này so với trước lớn hơn rất nhiều, đoán chừng sẽ mưa to." Sở Phong dựa vào kiến thức sinh tồn ở trong đầu để phân tích.

"Trời mưa như vậy thì có sao không?" Vân Hân chỉ vào nơi trú ẩn.

"Yên tâm đi, nếu không có gió lớn thì trời mưa to vẫn chống đỡ được." Sở Phong bình tĩnh nói.

Mười mấy phút sau.

"Lách tách lách tách..."

Trời bắt đầu mưa, nước mưa trút xuống lều. Tiếng mưa rơi ồn ã truyền vào trong tai hai người.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật ling1312
Lượt thích 7
Lượt đọc 767

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.