Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác dụng khác

Phiên bản Dịch · 1181 chữ

Dịch: Lục Trà

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

------------------

"Vút vút vút."

Sở Phong dốc hết sức đập vào cây cối bốn phía, tạo ra tiếng động dọa động vật hoang dã đang ẩn núp bên trong, rồi trở về cạnh cái lồng gỗ.

Hắn nhìn trời, ngồi xổm cầm đao bổ củi: "Trời sắp tối rồi, đầu tiên lột da con rắn này ra đã."

Sở Phong tìm một dây leo nhỏ rồi cột con rắn lên trên cành cây, sau đó bắt đầu lột da từ phần đầu rắn. Nhớ lại những gì đã học, hắn dễ dàng lột da rồi cắt bỏ hết nội tạng.

Con rắn được lột hết da nhìn dẹp lép. Rắn dài nửa mét nên cũng không to lắm, mà rắn thì thịt ít xương nhiều, chỗ thịt ăn không được bao nhiêu.

"Ít thịt quá, hôm nay chắc phải ăn nhiều rau dại rồi." Sở Phong cắt thịt rắn thành những miếng nhỏ dài bằng ngón tay cái.

Dù sao rau dại mọc ngoài tự nhiên cũng rất dễ kiếm, nhất là trên đảo có hệ thực vật phong phú, nhưng trước tiên phải biết cách phân biệt rau, nếu không sẽ dễ nhầm với cỏ dại.

"Ngày mai chúng ta phải thám hiểm bốn phía xung quanh, xem có gì ăn được không." Sở Phong nhìn cái lồng gỗ, rồi tự trêu mình: "Không phải là không thể vỗ béo Vân Hân rồi."

"Sở Phong, em xong rồi." Tiếng Vân Hân vang lên.

"Anh tới đây." Sở Phong đứng dậy đi ra cái lồng gỗ, dùng sức hai tay nhấc lên. Hắn thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen của Vân Hân, tóc vẫn còn ướt, lại thêm chiếc cổ xương xương trắng trẻo rất cám dỗ người khác.

"Đến lượt anh." Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, Vân Hân mất tự nhiên chỉnh cổ áo.

"Có lạnh không?" Sở Phong quan tâm.

"Có hơi lạnh." Vân Hân xấu hổ không dám nhìn Sở Phong, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đừng mặc quần nhỏ, đợi em giặt sạch, tối nay hong khô rồi hãy mặc."

"..." Sở Phong im lặng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa để cô đỡ xấu hổ.

"Khăn mặt của anh đây." Vân Hân đưa cho hắn một cái khăn ướt, cúi đầu chạy ra ngoài.

"Dùng chung khăn mặt à?" Sở Phong cầm khăn, ngẩng đầu nhìn cô gái mặc cái áo khoác rộng so với người, đang ngồi xổm giặt đồ nhỏ sao???

"Khụ khụ..." Hắn không nghĩ nữa, bỏ mấy cảnh tượng này ra khỏi đầu rồi vào trong lồng gỗ.

Bên trong lồng tối đen như mực, mọi hoạt động đều chỉ có thể dựa vào cảm nhận. Sở Phong mặc quần nhỏ và quần dài, sau khi cởi đồ thì tắm rửa ngay. Nước ở đây đúng là rất lạnh.

"Hừ hừ..."

Sở Phong mặc quần dài vào, bên trong lại không mặc gì, cảm giác thật lạnh lẽo, cứ như đang bật điều hòa vậy.

Hắn nhét quần nhỏ vào trong túi quần, tự nhủ: "Bây giờ còn có thể tắm rửa, sau này trời trở lạnh thì khó mà tắm được nữa."

"Một tháng nữa là đến mùa đông rồi, phải lên kế hoạch tốt mới có thể sống sót được."

Sở Phong ngồi xổm nhấc cái lồng lên rồi bước ra ngoài, hắn thấy Vân Hân đang rửa rau, liền đi tới bên cạnh.

"Anh đưa cho em đi, em tranh thủ giặt sạch luôn." Gương mặt Vân Hân ửng hồng, đưa tay ra vờ như không bận tâm.

"Ừ." Sở Phong lấy quần nhỏ trong túi quần ra, tim không tự chủ được mà đập mạnh hai cái.

Trước đây mọi chuyện rất tự nhiên, vậy mà hôm nay bầu không khí giống như đang có gì mờ ám vậy.

"Bộp bộp..."

Vân Hân cúi đầu, cầm gậy gỗ đập vào quần nhỏ, thỉnh thoảng ngừng lại dùng tay vò, giũ qua mấy lần nước rồi phơi lên gần với đồ nhỏ của mình.

"Hửm!" Khóe miệng Sở Phong méo xệch, nếu như vẫn dùng mấy cây gỗ kia giặt quần áo, thì sau này vải sẽ hỏng hết mất.

Mấy phút sau.

"Được rồi, về thôi." Một tay Vân Hân cầm nồi sắt, một tay cầm quần áo, thật giống cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.

"Ừ, về nhà thôi." Sở Phong mỉm cười, quay lại nhấc lồng gỗ lên chuẩn bị về nơi trú ẩn.

"Sở Phong, lồng gỗ để đây cũng được, chuyển đi chuyển lại phiền phức lắm." Vân Hân vội nhắc.

"Không được, lồng gỗ này còn có tác dụng khác nữa."Sở Phong lắc đầu kì quái.

"Hả? Cái này không phải là chỉ dùng để tắm thôi sao?" Vân Hân ngạc nhiên nói.

"Đương nhiên là không phải rồi, lồng gỗ này mang về sửa một chút thì có thể dùng làm nhà vệ sinh đó." Sở Phong cười xấu xa, nhẹ giọng nói: "Em cũng không cần phải giải quyết trong rừng nữa."

Vì hắn thấy mỗi lần Vân Hân vào rừng giải quyết, cô đều có vẻ sợ hãi, nên hắn đã chuẩn bị cái lồng gỗ này cho riêng cô.

"Đi mau lên, trời sắp tối rồi." Vân Hân xấu hổ đỏ bừng mặt, không tiếp lời Sở Phong nữa.

"Được." Sở Phong nhìn thoáng qua bóng lưng cô, vội vàng đuổi theo.

Máy bay điều khiển từ xa quay lại bóng lưng của hai người. Hình ảnh hai người dưới ánh hoàng hôn tràn ngập không khí ấm áp và êm dịu, cảnh tượng này dường như chỉ có trong phim hoạt hình.

"Sở Phong, anh nói xem những thí sinh khác thế nào rồi? Liệu họ có vất vả như chúng ta không?" Trong ánh hoàng hôn, Vân Hân hỏi.

"Chắc là có." Sở Phong không dám chắc.

"Vì lúc ở trên máy bay trực thăng, mấy nhóm đó đều nói họ đã có kinh nghiệm sống ở ngoài thiên nhiên, em cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ sống tốt hơn chúng ta." Vân Hân nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình.

"Đúng vậy, bọn họ hẳn đã có thịt ăn rồi." Sở Phong nói theo cô.

Hắn cũng cảm giác những nhóm khác sống rất tốt, dù sao bọn họ cũng từng là thợ săn, có người từng là lính đặc chủng, có người lại nhiều năm kinh nghiệm sống ngoài thiên nhiên.

Nhưng thực tế ra sao, Sở Phong cũng không biết. Tất cả mọi chuyện xảy ra thế nào chỉ có những khán giả xem trực tiếp mới biết được mà thôi.

"Vậy chúng ta phải cố gắng thật nhiều rồi, ít nhất cũng phải chịu qua một tháng." Vân Hân lên tiếng động viên.

"Sẽ được, chắc chắn không chỉ có một tháng đâu." Sở Phong tự tin nói.

Mục tiêu của hắn không chỉ là sống sót trong một tháng, mà là phần thưởng hạng nhất kia. Hắn thực sự mong giành được mảnh đất đó.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 730

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.