Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần thưởng bất ngờ

Phiên bản Dịch · 1483 chữ

Dịch: Lục Trà

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

"Nếu như được giải nhất thì tốt biết bao. Một trăm triệu nhân dân tệ đấy. Chúng ta sống hai ba đời cũng không kiếm được số tiền đó đâu." - Vân Hân có chút ao ước.

Đối với hoàn cảnh hiện tại, việc hai người sở hữu một trăm triệu nhân dân tệ là điều chỉ có thể thấy trong mơ.

"Một trăm triệu tệ? Phần thưởng cao như vậy ư?" - Sở Phong hơi kinh ngạc.

"Hừ hừ hừ...Em biết ngay là anh không quan tâm đến chuyện này mà."

Vân Hân trừng mắt, đưa tay lau vết bẩn bắn lên mặt Sở Phong lúc anh làm cá, giọng nói lanh lảnh: "Lý Cổ lão tiên sinh còn bổ sung thêm phần thưởng. Thí sinh được hạng nhất không chỉ có một trăm triệu tệ mà còn được tặng thêm một miếng đất trị giá tám mươi triệu tệ."

"Miếng đất đó ở đâu? Thời hạn bao lâu?" - Sở Phong hiếu kì hỏi.

"Ủa ?"

Ánh mắt Vân Hân nhìn Sở Phong khó hiểu, sao lại hỏi thế? Tin tức này tất cả mọi người đều biết rồi mà.

Cô vẫn trả lời: "Miếng đất của Lý Cổ lão tiên sinh đương nhiên là vĩnh viễn rồi. Miếng đất ấy ở chân núi Đại Mộng Trạch, là một miếng đất chưa được khai phá. Rất nhiều người cũng muốn có miếng đất này."

"Vĩnh viễn..." - Sở Phong kinh ngạc, miệng há ra rồi ngậm lại. Hắn tự nhủ mình sẽ tự tìm hiểu thêm, tránh để Vân Hân nhìn ra điều kỳ lạ của hắn.

"Sở Phong, anh không học đại học thật à?"

Vân Hân im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Chúng ta có thể tới mượn viện trưởng một ít tiền. Như vậy anh có thể nộp học phí rồi."

"Trước tiên anh sẽ thử tìm việc làm trong kì nghỉ hè." - Sở Phong khẽ nói.

Bây giờ tâm trạng hắn đã dịu xuống một chút, không còn rầu rĩ về việc đi tìm công ty để xin học nghề nữa rồi. Trước tiên hắn sẽ đến nhà máy tìm việc để kiếm một chút tiền lo cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Còn việc tham gia chương trình thì phải suy nghĩ thêm.

Nói gì đi nữa cũng không thể cứ lấy tiền học bổng của Vân Hân để trả tiền thuê nhà được.

"Vậy cũng được." - Vân Hân thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ sợ Sở Phong sẽ buồn vì chuyện tìm việc.

Nếu như vậy cô nên suy nghĩ việc ở lại trường học. Vân Hân có thể phụ việc cho nhà bếp để kiếm chút tiền. Làm ở đó còn được bao ăn ba bữa cơm. Đỡ phải khiến Sở Phong gánh vác nhiều như thế này.

Một đĩa cá kho, một đĩa rau cải xào cùng với nồi cơm lớn là bữa tối của hai người bọn họ.

"Sở Phong, ăn cá đi." - Vân Hân chỉ vào nồi cá kho.

"Đừng nhường em nữa. Thời tiết giờ đang nóng, chúng ta không có tủ lạnh, cá để đến ngày mai sẽ hỏng, anh ăn nhanh đi."

Sở Phong và cơm vào miệng, vỗ vỗ bụng: "Đã no rồi, em cũng ăn con cá này đi."

"Anh ăn có một chút thôi à?" - Đôi mắt đen láy của Vân Hân đầy nghi hoặc.

"Anh ăn hai bát rồi." - Sở Phong nhún vai, đẩy nồi cá kho qua.

"Vậy thì em sẽ ăn hết." - Vân Hân liếm môi, cúi đầu nhanh chóng và cơm.

Một bát, hai bát...Năm bát.

"Buổi tối không nên ăn quá no."

Vân Hân nhặt hạt cơm dính ở mép cho vào miệng, khen: "Quả nhiên, vẫn là anh Sở Phong nấu cơm ngon."

"Năm chén cơm vẫn chưa quá no hả? Em chắc chắn không?" - Sở Phong không muốn nói ra.

Không sai. Anh hiểu rõ Vân Hân là người có dạ dày lớn. Cô ăn 5 bát cơm mới chỉ no bụng năm phần thôi. Nếu nhà không thiếu cơm, cô phải ăn ít nhất 10 bát mới no bụng.

Cho nên bình thường Vân Hân đều bị đói, cả người mệt mỏi như có bệnh.

"Anh làm cho em bát mì nữa nhé. Ngày mai chúng ta lại mua thêm ít gạo." - Sở Phong đứng dậy vào bếp.

"Không cần đâu. Em ăn no rồi." Gò má Vân Hân ửng đỏ ngại ngùng.

"Biết rồi. Không cần tiết kiệm nữa."

Sở Phong nghiêm giọng nói: "Tiết kiệm cái gì cũng được nhưng bụng nhất định phải no."

Câu nói này là viện trưởng cô nhi viện nói với hắn, cũng là câu được nghe nhiều nhất lúc nhỏ.

Vân Hân hiểu rõ tính cách Sở Phong nên cũng không ý kiến gì nữa: "Để em giúp anh."

"Không cần đâu. Em cứ ngồi đó đợi một lát là có mì ăn ngay thôi." Sở Phong cũng không quay lại mà chỉ khua tay.

Hắn hiểu quá rõ Vân Hân, thà rằng bị đói cũng muốn tiết kiệm một chút. Hắn trải nghiệm chuyện này trong quá khứ rồi, có lần Vân Hân nhịn đói đến xây xẩm mặt mày.

Sở Phong đột nhiên nghĩ, nếu tham gia chương trình 365 ngày sinh tồn hoang dã này cũng không hẳn là tệ? Ít nhất thì đồ ăn trong khu vực hoang dã đều miễn phí. Vân Hân có thể sẽ được ăn no.

"Anh làm khoảng ba bát là được rồi. Buổi tối em ăn no tám phần là được." - Vân Hân ngọt ngào nói.

"Biết rồi." - Sở Phong dở khóc dở cười lên tiếng.

Trong lúc Sở Phong bê bát mì lớn ra thì thấy Vân Hân đang xem tivi. Trên màn hình đang chiếu chương trình truyền hình trực tiếp "365 ngày sinh tồn hoang dã".

Hắn vô tri vô giác nhìn đồng hồ. Sắp đến tám giờ tối, là lúc bắt đầu bốc thăm những người may mắn được tham gia chương trình sao?

"Sở Phong, nhanh qua đây xem." - Vân Hân vội vàng đỡ lấy bát mì đặt ở trước mặt, trợn mắt oán trách Sở Phong. Cô muốn ăn bát nhỏ cho ra vẻ.

"Được." - Sở Phong vừa ngồi xuống, liền nghe thấy một giọng nói cứng nhắc vang lên trong đầu khiến hắn giật mình.

"Ting! Hệ thống điểm danh đang tải....10%....Cố gắng tải 30%...Siêu cấp cố gắng tải 70%...."

"Ting! Hệ thống điểm danh tải hoàn thành."

"Ting! Cấp cho tân thủ một túi quà lớn."

"Ting! Hệ thống giúp đỡ trả lời chủ nhân ba vấn đề, hoàn thành chức năng trả lời."

Sở Phong ngây người, con mắt màu đen nghiêng nghiêng ngắm nhìn Vân Hân ăn mì. Cô vẫn say sưa xem tin tức trên tivi.

Sở Phong vừa trải qua việc đi ngược lại thời gian, sống lại tận 7 ngày trước ở một thế giới song song, thấy được nhiều điều kỳ lạ như trong những cuốn tiểu thuyết. Hắn lập tức hiểu ngay tiếng nói trong đầu chính là cách kết nối với thế giới mới này.

Sở Phong vội vàng hỏi trong đầu: "Vấn đề thứ nhất, ngươi đến từ đâu?"

"Ting! Vấn đề thứ nhất: Cơ sở dữ liệu không tồn tại đáp án này."

"..." Khóe mắt Sở Phong run lên, quyết định hỏi câu khác thực tế hơn: "Ngươi có chức năng gì?"

"Ting! Vấn đề thứ hai: Đây là hệ thống điểm danh, mỗi ngày đều phải điểm danh. Điểm danh liên tục sẽ nhận được những gói quà sau:

Bảy ngày điểm danh được một túi quà sơ cấp.

Một tháng điểm danh được một túi quà trung cấp.

Một năm điểm danh được một túi quà cao cấp.

Mười năm điểm danh được một túi quà thần cấp.

Một trăm năm điểm danh được một túi quà siêu thần cấp.

Một nghìn năm được nhận một túi quà Chí Tôn."

"Không phải chứ? Mười năm? Một trăm năm? Một ngàn năm? Rốt cuộc thì bên trong những phần quà này có cái gì? Sao lại phải điểm danh lâu như vậy?" - Sở Phong tò mò hỏi.

"Ting! Vấn đề thứ ba: Dữ liệu bộ nhớ bị thiếu....Tít tít tít.... Không có cách nào trả lời ...Không có cách nào trả lời.."

"Ý gì đây?" Hắn lại hỏi một vài vấn đề khác. Sở Phong trợn tròn mắt, hệ thống này không bị trục trặc chứ?

"Ting! Chức năng giúp đỡ đã bị hủy. Chúc chủ nhân có những trải nghiệm vui vẻ."

"..." Sở Phong hơi há miệng, hắn chỉ có một câu trả lời cho ba câu hỏi của mình.

Nhưng hắn lập tức bỏ qua vấn đề này. Mười năm hay một trăm năm đều cách hắn quá xa, lại càng chưa nói đến một ngàn năm.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ling1312
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật acquy_kute
Lượt thích 20
Lượt đọc 1462

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.