Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ cần một lý do?

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

Sở Phong bước lên trên khán phòng. Nơi này có rất nhiều quần áo đã được ban tổ chức chuẩn bị trước cho người chơi. Ngày mai, trước khi mọi người xuất phát sẽ được chọn những trang phục này.

Đương nhiên họ cũng có thể lấy sớm hơn. Nhưng Sở Phong thấy hơi thiếu công bằng, tại sao người chơi nam chỉ có một chiếc quần dài mà người chơi nữ lại có cả áo jacket và quần soóc? Lẽ tất cả đều phải cởi trần thì có phải sẽ thú vị hơn không?

"Vậy chọn ba kiện quần áo size XL đi." Sở Phong thôi không suy nghĩ đen tối nữa, chọn cái quần size lớn đến mức người nặng 300kg (150kg ở Việt Nam) cũng có thể mặc vừa.

Hắn cầm ba kiện quần áo trở về, đứng cạnh Vân Hân. Mọi người xung quanh đều choáng váng, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ tên nam sinh kia định lấy quần ra làm váy mặc?

"Sở Phong?" Vân Hân kinh ngạc, bình thường tuy quần áo của hai người đều là do cô mua, nhưng Sở Phong cũng đâu phải tên ngốc mà lại chọn chiếc quần to như thế.

Cô cảm giác hôm nay không theo kịp suy nghĩ của Sở Phong.

"Khi nào về hãy nói." Sở Phong liếc những kẻ nghe trộm từ xung quanh, không nói thêm gì nữa, chỉ động viên Vân Hân hãy an tâm qua ánh mắt.

"Vậy cũng tốt." Vân Hân quệt miệng, kìm chế sự hiếu kì trong lòng dù vẫn không hiểu lắm, vẫn hơi lo lắng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa giờ sau, tất cả mọi người đã chọn xong dụng cụ.

"Tốt, tất cả mọi người đều đã chọn được ba đồ dùng theo mong muốn. Bây giờ mọi người hãy đi theo nhân viên công tác để làm thủ tục đăng ký." Hà Minh giơ microphone ra hiệu cho nhân viên công tác tiến lên.

Hắn quét mắt nhìn mắt mọi người rồi nói tiếp: "Tổ sản xuất sẽ phát cho mỗi người một cái điện thoại vệ tinh. Nếu như phát sinh bất kỳ tình huống nguy cấp nào hoặc có người muốn rời khỏi đấu trường thì chỉ cần ấn phím cầu cứu. Sau đó sẽ có người đến đưa các bạn ra ngoài."

Nghe được câu này, nhiều người nhẹ nhõm thở ra. Mặc dù là truyền hình trực tiếp, chỉ khi ống kính theo sát họ thì họ mới được đảm bảo an toàn, nhưng khi ống kính không còn đi theo họ thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Dù sao đây cũng là chương trình sinh tồn tại nơi hoang dã mà.

Nhân viên công tác bắt đầu đăng ký đồ đạc cho mỗi người, cũng sẽ chọn ngẫu nhiên thông tin cá nhân của vài người đưa lên sóng trực tiếp.

Liễu Y Mộng: 22 tuổi, yêu thích bắn cung.

Công cụ: Áo jacket, cung tiễn, đá đánh lửa.

Tuyên ngôn cá nhân: Điều mong muốn nhất là giúp tỷ tỷ đoạt giải nhất.

Tin tức cá nhân chỉ đơn giản như vậy mà lại khiến khán giả xem truyền hình trợn tròn mắt. Nếu họ không biết còn tưởng sắp có bạo động diễn ra.

“Woa! Hóa ra tiểu tỷ tỷ này tên là Liễu Y Mộng,.. cái tên thật hay quá.“

“Chưa vào cuộc đã thè lưỡi ra liếm, cẩn thận chẳng liếm được cái gì.”

“Chọn đồ dùng rất hợp lý, có đá đánh lửa và cung tên, rất thích hợp sinh tồn ở vùng hoang dã.”

“…”

Vân Hân: 16 tuổi, dạ dày lớn.

Công cụ: Áo jacket, giày cao không thấm nước, nồi sắt.

Tuyên ngôn cá nhân: Nghe nói khu vực dã ngoại có nhiều đồ ăn miễn phí.

Người của tổ sản xuất rất giảo hoạt. Để cho chương trình được chú ý, họ sẽ không đem toàn bộ thông tin cá nhân công khai ra, chỉ chọn vài cái dễ thu hút thí sinh khác.

“ Vân Hân tiểu muội muội nhỏ người quá.”

“ Làm sao cô ấy dám tham gia? Có khi nào cô ấy sẽ không trụ qua nổi một ngày?”

“ Tôi nghĩ ngày mai cô ấy sẽ rút lui.”

“ Vận khí quá tốt, có thể đi chơi dã ngoại một ngày.”

“…”

Người bên dưới sân khấu đang đăng ký, ở trên Hà Minh tiếp tục đọc quy định chương trình: “Sáng ngày mai đúng tám giờ mọi người xuất phát, nhớ mang theo đồ của mình, nếu các bạn lỡ làm mất hoặc không tìm thấy sẽ không có đồ thay thế.”

“Thí sinh nam nhớ kỹ ngày mai chỉ được mặc quần, bên trong cũng chỉ được phép mặc một cái quần lót, chớ có gian lận, sẽ có nhân viên công tác kiểm tra”

Hà Minh nghiêm mặt nhưng ánh mắt gian xảo nói: “Thí sinh nữ cũng phải như vậy, chỉ được mặc quần đùi cùng áo jacket, đồ lót bên trong cũng chỉ được mặc một chiếc, những người không tuân thủ theo quy định lập tức bị loại.”

“Ngoại trừ những thứ này, chương trình không cho phép lén mang thêm đồ. Đó là tất cả nội dung quy định hôm nay chương trình đưa ra. Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi, có thể gửi lại đồ ở chỗ chúng tôi. Khi nào mọi người xuất phát sẽ trả lại.”

Trước khi kết thúc, Hà Minh không quên tạo thêm chút áp lực cho người chơi: “Đúng rồi, ngày mai mỗi đội đều được lên sóng trực tiếp. Vậy nên tất cả mọi người hãy biểu hiện thật tốt.”

Giọng nói của Hà Minh trên sóng trực tiếp cũng đã kết thúc. Đám người khiêu chiến nhao nhao trở về phòng.

Vừa về đến phòng, Sở Phong đã bị hai con mắt đen láy của Vân Hân nhìn chăm chú, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên tựa như con mèo nhỏ tức giận.

“Được rồi, còn nhìn nữa là mặt anh mọc hoa mất.” Sở Phong duỗi tay che mắt Vân Hân lại.

“Vì sao?”

Vân Hân đẩy tay Sở Phong ra, quệt miệng không vui: ”Làmếao phải lãng phí cho em hai kiện đồ như thế? Em cũng có thể chịu khổ, giầy em không cần, đổi thành đá đánh lửa hoặc lưỡi câu hoặc vân vân những thứ khác đều có tác dụng hơn…”

Vân Hân lớn lên tại cô nhi viện từ nhỏ. Cô là con nhà nghèo nên sớm biết lo việc nhà, không phải kiểu người không chịu được khổ, cũng hiểu được đạo lý được mất, nếu không vì kinh tế thì cô có thể vào thẳng đại học với năng lực này .

“Em muốn biết thật không?” Sở Phong bước tiến gần Vân Hân, khoảng cách hai người bây giờ chưa đến một mét.

“Dĩ nhiên em muốn biết.” Vân Hân mở lớn đôi mắt đẹp.

“Anh đây sẽ nói cho em biết.” Sở Phong tiến về phía trước một bước, lại thêm một bước nữa, cả người dính sát vào Vân Hân, khiến cô theo bản năng lui về phía sau.

Cô hơi cảnh giác, nheo mắt nói: “Đừng dựa gần vào như vậy, anh lại muốn giở trò à?”

Cô đã từng bị Sở Phong trêu ghẹo một lần nên giờ chỉ cần thấy hắn hơi khác thường liền tỏ ra cảnh giác.

“Tới gần mới nói cho em biết rõ được…” Sở Phong lại tiến thêm một bước, cố nhịn cười.

“Không cần gần như vậy cũng nói được.” Đôi mắt to tròn của Vân Hân bối rối, nhìn biểu cảm Sở Phong giống như cười mà không phải cười. Chuyện này khiến cô thấy khó hiểu.

Vân Hân lui về sau một bước nữa, chân đụng phải mép giường, cả người lảo đảo ngã xuống, toàn thân trở nên lúng túng.

“…” Sở phong nhếch miệng, bắt lấy mắt cá chân của Vân Hân, bàn tay lạnh như băng nhưng lại hơi mềm mại.

Chân của Vân Hân bị tóm lấy, cả người cứng ngắc lại, đôi mắt đỏ bừng, nói năng lộn xộn: “Sở Phong, anh, anh muốn gì? Em còn nhỏ, anh không thể, không thể, đợi lúc em…”

“Anh chọn giầy vì không muốn chân em bị thương, để lại sẹo. Về sau mặc đồ sẽ xinh đẹp.” Sở Phong trầm giọng.

Sau khi nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn biểu cảm ngơ ngác của Vân hân, nghi ngờ hỏi: “Em vừa nói cái gì? Hình như anh nghe thấy em nói em còn nhỏ, đợi lúc em lớn? Này là có ý gì?”

“Không, không có gì.” Vân Hân đỏ mặt tới tận mang tai, rút chân trong tay Sở Phong ra, cả người rút vào bên chăn.

Cô lấy hai tay che mặt lại, trong lòng thì gào thét: Thật mất mặt, xấu hổ chết người ta rồi. Cô lại còn có ý đồ không trong sáng.

Suýt nữa đã quên hết các vấn đề muốn hỏi.

Sở Phong nhìn Vân Hân đang làm con rùa đen rụt đầu, khóe miệng vẽ lên nụ cười gian xảo chuyển đề tài đang nói.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 909

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.