Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhặt được một công chúa khó nuôi (3)

Tiểu thuyết gốc · 1025 chữ

Dương Mặc đi một tuần mới trở về, mà một tuần đó cũng không yên ổn cho lắm.

Vị cao cao tại thượng kia gần như mỗi ngày đều gọi cho hắn, một ngày ba lần không thiếu lần nào.

Điều Dương Mặc khó hiểu là mỗi lần cô đều không nói gì, sau đó cúp máy vô cớ.

Là cô gọi cho hắn, hắn bắt máy trả lời thì có gì sai, sao mỗi lần cô cũng cúp máy vậy, trước khi cúp máy còn hừ nhẹ cái nữa. Thật không hiểu nỗi suy nghĩ của người cổ đại.

Được rồi, cô là công chúa cao cao tại thượng, hắn không làm gì cũng phải nhận sai, ai bảo hắn là thứ dân chi.

Không đúng, đây cũng không phải thế giới của cô, người làm chủ là hắn mà!

“Phi Tuyết, anh về rồi.”

“Hừ...” Rầm!

Dương Mặc nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn mà hành động lại thô bạo kia, không hiểu vị kia đang nghĩ gì. Ừm, an ủi trước đã.

Lật bàn!

An ủi con khỉ! An ủi khỉ còn dễ hơn đó biết chưa.

Hắn đã làm gì đâu, cô nghĩ cô là công chúa của cái Ninh triều gì đó là oai lắm à.

Muốn giận là giận à!

Có giận cũng phải cho biết sao lại giận chứ!

Hắn vừa về đó có được không, chào hỏi một tiếng không được à!

Hừ, được rồi, giận đi, hắn không làm món cô thích xem cô giận được bao lâu.

Hình như có gì đó sai sai. Chậc, vì sao hắn lại để ý đến cô nhiều thế chứ. Thôi kệ, phận làm anh trai mà.

Cuối cùng thì bữa tối Hạ Phi Tuyết cũng chịu xuất hiện trước mặt Dương Mặc, nhưng cũng không nói một lời.

Ừm, có phải hắn nuông chiều cô qua rồi không? Phải nghiêm khắc lại mới được.

Sau ba ngày, Hạ Phi Tuyết cũng chịu nói chuyện với Dương Mặc, không phải cô cảm thấy có lỗi hay gì đâu, chỉ là công chúa không chấp thường dân.

Ừm, lỗi là của hắn, hắn nói mà cô quên cũng là lỗi của hắn. Ừm, hẳn là vậy đi.

Lật bàn!

Cô quên mà lại đổ lỗi cho hắn à. Nếu Dương Mặc biết nguyên nhân việc này hắn sẽ phải ứng thế nào?

Thật thú vị!

Lại một ngày trời trong gió mát, không biết công chúa đại nhân đang gì đây.

“Hạ Phi Tuyết! Mở cửa cho anh mau!” Dương Mặc đứng đập cửa không thương tiếc.

Cửa: “...” Bé vô tội, đừng đập bé. Bé mong manh yếu ớt lắm, đập vậy rồi bé sống sao đây.

“HẠ-PHI-TUYẾT!!! Mau lăn ra đây cho anh!”

Người trong phòng vẫn giả điếc.

Cô có ngu mới lăn ra. Cô là một công chúa thông minh.

Làm một công chúa, cô không thừa nhận mình đã tiêu quá nhiều tiền.

Ừm, dù cho số tiền đó có thể đè chết người.

Đùa gì chứ, nhiêu đó mà còn không nhiều ư? Cho hỏi quốc khố Ninh Triều còn được bao nhiêu? Làm sao có thể để công chúa tiêu xài như vậy được. Cô mà là vua thì chắc cả đất nước mắc nợ dài dài.

“Hạ Phi Tuyết! Anh không nhắc lại, mau lăn ra đây!” Dương Mặc vẫn nổi trận lôi đình bên ngoài phòng.

Cửa: “...” Bé là bé ngoan, đừng hành bé nữa. Bé mà tự mở được thì bé đã mở rồi. Hu hu, cứu bé với!

Cuối cùng thì cánh cửa vô tội cũng bị liên lụy. Dương Mặc phá cửa xông vào thì… kẻ gây họa đâu rồi?

Hỏi thừa, tất nhiên là trèo cửa sổ, leo hàng rào chuồn mất rồi.

Thân là một công chúa, cô tất nhiên có kĩ năng thượng thừa trong việc trèo tường đi chơi rồi. Ha ha.

Ninh Tuyết công chúa, hình tượng, mau nhặt hình tượng về. Cô chắc chắn không phải là một công chúa đúng mực. Cô không phải Ninh Tuyết công chúa giả đấy chứ?

Đường đường Ninh Tuyết công chúa được cưng chiều mà lại phải trèo tường đi chơi à? Tất nhiên rồi, thế mới kích thích.

Lại nói, người ở thời đại này làm sao biết lịch sử “VẺ VANG” của một vị công chúa chỉ sợ thiên hạ không loạn của Ninh triều chứ. Không sai đâu, chính là lịch sử “VẺ VANG” đấy. Là “VẺ VANG” in đậm trong ngoặc kép.

Nói về trèo tường, cô nhận số hai thì không ai dám nhận số một đâu. Số lần bắt gặp công chúa điện hạ trèo tường ngang bằng với số quan rồi đấy. Đó là chưa kể những lúc trèo tường không bị bắt gặp.

Ninh Tuyết công chúa có sở thích trèo tường, không ai không biết.

Ninh Tuyết công chúa không hề giống tưởng tượng.

Nghi ngờ gặp phải công chúa giả.

Công chúa điện hạ lại mất tích, nghe nói tối qua có người thấy cô trèo tường.

Rất nhiều người biết đến danh tiếng cô, là “danh tiếng”.

...

Chuyện ngày hôm nay xảy ra kể ra rất rất đơn giản. Dương Mặc bảo cô ra ngoài chơi, đừng ở nhà chơi game mãi, không ngờ Hạ Phi Tuyết thật sự nghe lời. Cô quả thật ra ngoài chơi đến chiều mới về, kèm theo là một đống nợ trên đầu Dương Mặc.

Cũng còn may, Dương Mặc cũng là kẻ có tiền, nếu không có lẽ bán thận trả nợ thôi.

Có điên mới bán thận! Có bán cũng phải bán kẻ đầu sỏ đang trốn kia trước!

Thanh toán xong, bây giờ phải tìm kẻ tiêu tiền như nước kia dạy một bài học mới được.

Sau đó, chính là tràng cảnh mọi người nhìn thấy ở trên. Dương Mặc cảm thấy cuộc sống thật thất bại. Nếu có thuốc hối hận, hắn tuyệt đối không khách khí ném vị công chúa kia khỏi nhà từ ngày đầu tiên rồi.

Chỉ là trên đời này không có hay chữ "nếu như".

Bạn đang đọc 3000 Thế Giới. sáng tác bởi FYA_NguyetNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FYA_NguyetNgan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.