Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhặt được một công chúa khó nuôi

Tiểu thuyết gốc · 968 chữ

Rạng sáng một ngày đẹp trời, trong phủ công chúa, hoàng cung và thậm chí là cả kinh thành đều rơi vào cảnh gà bay chó sủa.

Vì sao ư? Công chúa điện hạ mất tích!

Ninh Tuyết công chúa, công chúa độc nhất Ninh triều, được hoàng thượng và các anh yêu thương nhất, sáng nay liền mất tích. Phải nói thiên hạ còn chưa loạn đã là kì tích rồi.

Tại một nơi nào đó trong đô thị phồn hoa, một cô gái nằm trên giường, chân tùy ý gác lên tường, cầm máy chơi game.

Đó là ai?

Còn ai nữa, chính là vị công chúa cao cao tại thượng chỉ sợ thiên hạ chưa loạn kia.

Đang chơi game thì cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng nói như hận không thể lôi cô ra xử lý: “Hạ Phi Tuyết! Mau lăn ra đây cho anh!”

“Không lăn. Lăn không được.” Mất thể diện lắm.

“...” Em còn biết thể diện à. “Hạ Phi Tuyết, ra mau! Anh không nói lại.”

Nghe tiếng nói inh ỏi kia, Hạ Phi Tuyết không tập trung chơi game được đành cầm theo điện thoại rời khỏi phòng.

“Dương Mặc, anh vừa làm về không nghỉ ngơi à? Em đang chơi game cũng không yên.” Cô bất mãn bĩu môi.

Dương Mặc vừa thấy cô em gái này lại muốn trở vào phòng, hắn đầu đầy hắc tuyến chỉ vào một đống gì đó nhỏ nhỏ xinh xinh… à, cũng không xinh lắm.

“Cái gì đây?” “Đồ ăn.” Cô thản nhiên trả lời

“Ừ.” Khoan đã, trọng điểm không phải cái này.

Đó đúng là đồ ăn, thừa có hết có, chất thành một đống. Cái cô em gái từ trên trời rơi xuống này… thật khó nuôi mà. Hắn nhìn đống đồ ăn đó mà hắc tuyến càng dày thêm.

“Phi... Tuyết?” Lại vào phòng rồi à. Hắn đi đến mở cửa. Khóa trái rồi.

Thật khó nuôi mà!

Khoảng nửa năm về trước, hắn đã gặp Hạ Phi Tuyết từ trên trời rơi xuống, chính xác là từ khoảng không bổng xuất hiện rồi rơi xuống, vừa vặn đè lên người hắn.

“Ui ui, đau.” Cô gái vừa rơi xuống kia hơi xoay người đứng dậy, xoa xoa cái lưng mình.

Còn cái đệm thịt kia, không đúng, đó là người, chàng trai kia vẫn nằm bẹp trên đất, cánh tay hơi động bắt đầu chống người dậy. “Cái thứ gì vừa rơi xuống đây hả? Dạo gần đây tôi có tạo nghiệp gì đâu mà cũng bị trời đánh à?”

“Anh nghĩ trời đánh mà anh còn sống để than thở được à?” Thứ ngu xuẩn. Cô gái đứng phủi phủi bộ y phục rườm rà trên người.

“Cô...” Là người ngoài hành tinh à?

“Xì.” Dùng ánh mắt kì lạ đó nhìn bản công chúa là sao chứ? Mà người ngoài hành tinh là gì?

Nhìn ánh mắt khó hiểu của cô gái đối diện, đúng thật là gặp người ngoài hành tinh rồi, tiếng người nghe còn không hiểu sao. Không đúng, rõ ràng ban nãy cô ấy nói chuyện với hắn mà.

“Nè, nhà ngươi mặc đồ kiểu gì vậy? Khác người.” Cô nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.

Dương Mặc: “...” Ai mới là kẻ khác người ở đây hả. Là cô có được không. Còn nữa, cái ánh mắt kia là sao.

Dương Mặc không thèm để ý “cái thứ rơi từ trên trời” kia, xoay người đi.

“Đứng lại. Đây là đâu?”

Dương Mặc: “...” Thần kinh.

Hắn khi bị gọi bước chân có hơi khựng lại nhưng sao đó không để ý, đi thẳng.

“Ê ê, chờ ta!” Hạ Phi Tuyết không thèm để ý hình tượng, kéo chiếc váy rườm rà lên chạy theo hắn.

“...” Đừng đi theo tôi. Mắt không thấy tai không nghe, một đường về thôi, kệ cô ta.

Cuối cùng Hạ Phi Tuyết cũng thành công làm gà con theo sau Dương Mặc.

Dương Mặc: “...” Sao cô cứ như âm hồn bất tán thế.

Đuổi không đuổi được, trốn không trốn khỏi, cuối cùng lại bất lực để cô vào nhà. Sáng hôm sau không biết từ đâu kiếm ra cho cô một bộ quần áo bình thường, rồi dẫn cô đến đồn cảnh sát.

Mất hết cả ngày, cuối cùng chẳng rõ thế nào Dương Mặc lại đem Hạ Phi Tuyết về, nhận làm em gái. Mà Hạ Phi Tuyết cũng có phần giống với em gái đã không còn của Dương Mặc, Dương Ly.

...

Sau này, Dương Mặc cũng không biết làm sao lại có thể trải qua được ngày tháng đó nữa. Mà hình như bây giờ cũng vậy, sao hắn lại nuôi được cái thứ này chứ. Dương Mặc kết thúc chuỗi hồi tưởng của mình.

“Hạ Phi Tuyết! Thật tức chết anh mà, anh còn chưa nói xong sao lại trốn rồi? Lăn ra đây, mau!”

“Bổn cung đang bận chính sự. Không lăn.” Ta đang bận chơi game, cứ bảo lăn ra là sao.

“Chính sự cày game à? Mau lăn ra đây cho anh!” “Không lăn.”

“Công chúa điện hạ cao cao tại thượng, vi thần thỉnh người ra dọn mấy món đồ chơi này.”

“Anh dọn đi. Em đang bận rồi.” Tiếng nói vẫn đều đều vọng ra cùng tiếng nhạc game.

“...” Hẳn là bận đi. Muốn đuổi người đi quá.

Thế là cuối cùng, vẫn là Dương Mặc một mình dọn bãi chiến trường của Hạ Phi Tuyết, ai bảo hắn là anh chi. Mà không đúng, hắn đâu phải anh ruột cô. Có lẽ cô làm hắn nhớ đến đứa em gái đã không còn của mình.

Chắc hắn phải thuê người làm thôi.

...

Bạn đang đọc 3000 Thế Giới. sáng tác bởi FYA_NguyetNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FYA_NguyetNgan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.