Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23

Phiên bản Dịch · 1778 chữ

Hiển nhiên chuyện của Triệu Quốc Đống cũng không cứ như vậy mà kết thúc. Dù sao, hắn chính là cậu của Bát Vương gia, Bát Vương gia dù sao cũng là hiền tế của hắn, cậu mình, sao có thể không cứu đây.

Chính mình đến cầu tình không tính, lại còn cầu khẩn vị công công ở trong cung có quan hệ tốt với Bao đại nhân đến nói giúp. Bất quá, Bao đại nhân không hổ là Bao đại nhân, cho dù có là ai đến cầu tình đi chăng nữa cũng không đồng ý, ông kiên quyết phán Triệu Quốc Đống tử tội.

Chính là, lúc tôi nghe Triển Chiêu nói về mấy chuyện này, có chút buồn bực.

Trầm Lâm công công trong cung đến cầu tình, người ủng hộ quyết định của Bao đại nhân lại là Quách Hòe công công, hai cái tên này sao mà lại nghe quen đến vậy?

Bên này còn chưa nhớ ra, bên kia sáng sớm lại đã xảy ra chuyện khác.

Sáng sớm hôm nay, mới vừa ăn xong điểm tâm, chợt nghe thấy nha dịch báo lại, bên ngoài có một vị cô nương tự xưng là Mai Nương muốn tìm Triển Chiêu đại nhân.

Tôi cùng Triển Chiêu đưa mắt nhìn nhau, Mai Nương là ai ?

"Ta đi ra trước xem một chút." Triển Chiêu đứng lên nói.

"Ừ, ừ." Tôi gật đầu đáp ứng.

Một lát sau, Triển Chiêu quay lại, mặt trầm như nước.

"Đại ca? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Thấy bộ dáng đó của hắn, tôi rót một ly trà đưa đến trước mặt hắn.

"Là cô nương ngày ấy được chúng ta cứu từ trong tay Triệu Quốc Đống." Triển Chiêu tiếp nhận trà, nói lời cảm ơn "Nàng nói, nương của nàng bị mất tích."

"Nương của nàng. . . . . . Mất tích ?" Tôi trợn tròn mắt " Khai Phong phủ cũng quản việc dân cư lạc đường sao?"

Triển Chiêu gật đầu "Thật ra có thể nhờ sai dịch tìm kiếm thay, nhưng ta cảm thấy trong chuyện này có gì đó không bình thường. Nương của nàng ấy đã sống ở đó vài chục năm, hai mắt lại bị mù, không có khả năng đột nhiên mất tích được."

Tôi nghe vậy, có chút đăm chiêu gật đầu "Nhưng là, Triệu Quốc Đống đã bị Bao đại nhân xử trảm, cho dù có muốn trả thù Mai Nương cô nương cũng không được nữa rồi. Hơn nữa, hai mẹ con họ không tranh sự đời, sao có thể có kẻ thù đây?"

"Ừ, cho nên, ta mới cảm thấy kỳ quái." Triển Chiêu để cái chén xuống "An Chi, ta không yên lòng, ta đi xem một chút. Nếu buổi trưa ta còn chưa trở về, một mình muội phải cẩn thận."

"Yên tâm đi, tôi sẽ ở nguyên trong phủ, cho dù có chuyện gì xảy ra, huynh ở trong phủ ứng biến là tốt nhất."

"Được." Triển Chiêu nói xong, thay đổi thường phục cầm theo kiếm đi ra ngoài.

Tôi ngồi ở bên cạnh bàn, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, rất quen thuộc, cảm giác này, mẫu thân mắt mù mất tích, Quách Hòe, Trần Lâm, còn có cô nương tên Mai Nương. . . . . .

Ngay sau đó, tôi vụt đứng dậy, tôi nhớ ra rồi, vụ án Ly miêu tráo thái tử (1), trách không được, tên của những người này lại quen đến vậy, vụ án mất tích ngày hôm nay sẽ xâu chuỗi lại toàn bộ nội dung vở kịch.

Nếu mẫu thân mất tích của Mai Nương cô nương kia chính là Lý phi nương nương năm đó bị tráo đổi thái tử, như vậy Mai Nương đã không còn được an toàn nữa rồi, vậy Triển Chiêu .. . . . . .

Ừm, bình tĩnh, Triển Chiêu chắc sẽ không có chuyện gì đâu, võ công của nam hiệp chính là thiên hạ vô song, hiện tại hắn lại ở trong thân thể của chính mình, không phải là loại phế vật như tôi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Quả nhiên, rất nhanh đã đến buổi trưa, Triển Chiêu liền yên bình hồi phủ, chính là, phía sau còn đi theo một cô nương hai má ửng hồng.

"Đại ca, huynh vẫn tốt chứ?" tôi tiến lên đón.

"An Chi yên tâm, đại ca không có chuyện gì." Triển Chiêu mỉm cười.

"Vậy là tốt rồi, vị cô nương này. . . . . ." Tuy rằng đã gặp qua, cũng phải làm bộ không biết, Hãn.

"Vị này chính là Mai Nương cô nương, nàng vừa mới bị người ta theo dõi. Nương của nàng lại mất tích, ta liền đem nàng mang về Khai Phong phủ." Triển Chiêu nghiêng người, nhường đường cho Mai Nương.

Mai Nương thấy thế, vội cúi người hành lễ "Mai Nương gặp qua An Chi cô nương."

"Cô quen tôi sao?" Tôi tò mò nghiêng đầu nhìn nàng.

"Vừa rồi, vừa rồi tôi thấy Triển đại ca gọi như vậy, tôi gọi sai rồi sao?" Mai Nương có chút sợ hãi hỏi.

"Ha ha, đúng vậy, cứ gọi tôi là An Chi, những người khác đều gọi như vậy." Tôi cười nói.

"Vâng, cám ơn An Chi tỷ tỷ."

Mai Nương cứ như vậy ở lại Khai Phong phủ, tuy rằng mỗi ngày nha dịch ở Khai Phong phủ đều hỗ trợ tìm kiếm, nhưng là vẫn không có một chút tin tức nào về mẫu thân của nàng. Hẳn là, đã bị Quách Hòe mang vào cung rồi, chính là, niên đại đã lâu, tôi đã quên mất bà ấy ra khỏi cung như thế nào rồi.

Mà Mai Nương cô nương mỗi khi nhìn thấy Triển Chiêu, khụ, mặc kệ là người nào đang ở trong thân thể đó, vẻ mặt của nàng nhất định là thẹn thùng, ai cũng phát giác ra nàng có tình ý với Triển Chiêu. Chính là thái độ của Triển Chiêu. . . . . . Phải nói là đối với nàng không khác những người khác là mấy, cũng không biết là có ý hay là vô tình. = =+

Đáng tiếc, không đợi tôi nghĩ ra nội dung vở kịch rốt cuộc là phát triển như thế nào, thì sét từ trên trời giáng xuống, bởi vì Bao đại nhân xử trảm Triệu Quốc Đống mà đắc tội với Bát Vương gia, Bát Vương gia thế nhưng lại xin thánh chỉ bãi quan Bao đại nhân. Vì thế, tôi vốn đang tiếp đón bạn tốt mỗi tháng ghé thăm một lần, sau khi nghe được tin tức này, bụng lại càng đau tợn! –+ cho nên, giữa trưa khi đã đổi thành Triển Chiêu, tôi cũng không biết có nên thở phào nhẹ nhõm một hơi hay không nữa, ít nhất, tạm thời là không đau.

Ban đêm, tôi còn đang nghĩ ngợi có cần đi đun canh gừng đường đỏ mang đến an ủi người nào đó không, lúc đi ngang qua hậu hoa viên, chỉ thấy Mai Nương đang quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, vái lạy ánh trăng, bộ dáng đáng thương, tôi nhìn mà lòng mềm nhũ cả ra, mười tám tuổi, ở thời hiện đại vẫn còn là một đứa nhỏ nha.

"Mai Nương cô nương, đêm đã khuya sao vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi?"

Mai Nương quay đầu lại, nước mắt thuận theo khuôn mặt nhỏ nhắn trượt xuống.

"Thì ra là Triển đại ca." Nàng xoa xoa mặt, sau đó thi lễ một cái.

"Cô nương là đang nhớ mẫu thân." Nội dung vở kịch, vẫn là nghĩ không ra.

"Tôi là đang nghĩ về Bao đại nhân, ngài ấy là một vị quan thanh liêm, thế nhưng lại bị bãi quan." Nàng thở dài nói.

Ai bảo Bao đại nhân đắc tội với Bát vương gia cơ, bất quá những lời mà Bao đại nhân nói lúc đó, quả thật là làm cho người ta rung động.

Tôi cũng theo nàng thở dài "Đúng vậy."

Trầm mặc một lát, Mai Nương đột nhiên mở miệng "Triển đại ca về sau có tính toán gì không?"

"Ta? Có thể về với ông bà." tôi gãi gãi đầu, bất quá, tôi tin tưởng lão Bao, ông tuyệt đối sẽ không ngã xuống như vậy.Trong lịch sử, trên kịch truyền hình, trên sách, đều khó có khả năng như vậy.

"Triển đại ca" Mai Nương gọi một tiếng, lập tức giống như là đã quyết tâm, ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp kia ở dưới ánh trăng có vẻ pha lệ kiều diễm "Mai Nương, Mai Nương. . . . . ."

Tôi nhìn mà sửng sốt, hỏng bét, bộ dáng của cô gái nhỏ này không phải là muốn thổ lộ với Triển Chiêu đó chứ ? Tôi phải làm sao bây giờ ? Là cự tuyệt hay là đáp ứng đây ? Nếu cự tuyệt, vạn nhất Triển Chiêu cũng thích người ta thì sao, nếu đáp ứng, vạn nhất Triển Chiêu không thích người ta thì sao ? Vì cái gì tôi lại gặp phải loại chuyện như thế này a? tiểu Miêu này đúng là không hay ho, thật đúng là vận đào hoa khắp nơi.

Chính lúc đang sốt ruột, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc "Đại ca."

Tôi quay đầu lại, sau đó khẩn trương "Ngươi, ngươi như thế nào đi ra, giờ cũng đã nửa đêm rồi, bên ngoài lạnh như thế, để cho đông lạnh thì phải làm sao?" Đại gia, ngài lạnh bỏ chạy, để cho tôi tiếp nhận, người đau đến chết đi sống lại chính là tôi a!

"Đại ca, ta chỉ là lo lắng cho Bao đại nhân cho nên không ngủ được." Triển Chiêu ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng, tôi rõ ràng nhìn thấy trên mặt "Tôi" vốn không được tính là hồng hào, giờ này lại trở nên trắng bệch một mảnh.

Tôi nhìn mà hoảng hốt, vươn tay ra sờ sờ, quả nhiên là lạnh toát.

"Trước chiếu cố tốt chính mình đi!" tôi duỗi tay ra ôm lấy hắn "Trở về phòng!"

Mới đi được một bước, tôi đột nhiên nghĩ đến bên cạnh vẫn còn một người, vội quay đầu lại, chỉ thấy Mai Nương đang cắn môi, vẫn đứng không nhúc nhích nhìn hai chúng tôi, thấy tôi quay đầu lại, nàng lập tức cúi người thi lễ "Triển đại ca, Mai Nương cáo lui."

Ơ? Ơ? !

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Miêu đại nhân, có đúng là ngài không phải là cố ý không?

Bạn đang đọc 1/2 Ngự Miêu của Bạch Thái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.