Mang danh Đại Sở sống Y Quán
Bèn lấy tự biên làm danh xưng
Một đời cô độc reo thương nhớ
Lưu truyền chỉ để người người ưng.
<< Mười mấy năm chưa từng động lòng phàm
Chỉ vì chút nắng tựa xuân xanh
Chàng trai "lưu manh" chạy trên phố
Kéo trái tim băng ráo khắp vùng
Tiếc thay bằng hữu ngày ngày đến
Tứ hải bát hoang ai cũng hay
Chàng trai khiến ta luôn thương nhớ
Cũng chỉ mãi là bằng hữu ta.
"Chàng không cần biết" ta luôn nói
Thiên hạ cũng chẳng buồn hỏi thêm
Dặn lòng nhung nhớ thêm hai thế
Nhưng lưỡng thế làm ta chả ngừng yên.
Xuân năm ấy, bầu trời không xanh lắm
Lá bay phấp phới, chốn đồi cao
Bằng hữu bao ngày ngồi ngồi tựa
"Là nàng thích ta tựa bao giờ".
Chút bồng bột, xen lẫn ngượng ngùng
Chàng nhìn ta đột nhiên quay đi mất
Chàng bỏ lại ta, bỏ lại tình
Xuân qua, Hạ đến, Thu sang, Đông cũng tàn
Người đi cũng thấm thoát mười mấy năm
Chưa một lần quay đầu lại nhìn người bằng hữu
Có phải chăng người đang giận hờn ta
"Một người bằng hữu" phương xa
Dành trọn tấm lòng cho chàng thiếu niên
Thiên hạ vẫn nhìn thấy mùa xuân năm ấy
Bóng thiếu niên chạy vút qua
Và đằng xa xa
Một thiếu nữ cô độc, đứng nhìn mãi
Chờ mãi, chẳng thấy chàng quay về.>>