Tải App

Đăng Truyện

Liên Hệ QTV

Chi Tiết Bài Viết
KeoChuoi
VIP 2
Hóa Thần Trung Kỳ (20%)
Xin ý kiến các đạo hữu

Chả là thế này: truyện này ta viết lâu rồi nhưng không biết có nên up lên không, nay các đạo huynh đọc thử một chương rồi cho ý kiến nhé, xin đạ các đạo hữu Quan Tâm. nếu không hay các đạo hữu cũng đừng dùng từ ngữ nặng lời, tiểu tử bị tim đó

......... Chương 1: Phong Tử Yên

……………………………….

Xẻ giữa Thiên Sơn, mở Long Trì, Cỏ cây tươi tốt, nước xanh rì. Thái Dương tỏa sáng muôn hoa nở, Đàn Bướm bên trời nhất tề phi. Một thiếu niên nhìn cảnh sắc trước mắt khẽ giọng ngâm nga, người gã hơi gầy, tay cầm một chiếc quạt giấy khẽ phe phẩy qua lại , trên người mặc một chiếc trường bào màu trắng, cỡ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, có vẻ hắn là con nhà quyền quý, bởi vì da hắn trắng như tuyết, tay chân đẹp như ngọc, con nhà thường nhân bình thường quyết không thể tao nhã như vậy, điểm nữa là bên cạnh hắn còn có một tiểu đồng cỡ mười một tuổi đứng hầu bên cạnh, Lúc này thiếu niên nọ đang mê man nhìn về vùng nước mênh mông trước mắt, đó chính là Long trì bên dưới chân núi, cảnh đẹp này tồn tại ở Việt quốc đã rất nhiều năm, thường xuyên có hàng trăm, hàng ngàn người đến đây ngắm cảnh, nhà của thiếu niên này chính là bên bờ của Long trì, hồ này tại sao lại có tên như vậy, thì không ai biết, người ta chỉ biết nó đã tồn tại rất lâu rồi. Việt quốc là một nước rất nhỏ, nằm ở phương nam xa xôi, một mặt giáp biển, một mặt giáp với vài quốc gia nữa, đấy là tất cả những gì mà thiếu niên biết về nơi này. Chỉ thế không hơn, hắn khao khát muốn được đi khắp đại lục để biết nhiều hơn, hiểu nhiều hơn, nhưng cha hắn không bao giờ cho phép, và chính bản thân hắn cũng biết rõ rằng, cha hắn có cho phép hắn đi, thì hắn cũng không đủ can đảm để rời khỏi nơi này, dù sao hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi.

  • Cảnh thật đẹp

Thiếu niên thở dài cảm thán. Hắn tên là Vương Duy, một thư sinh bình thường đến không thể bình thường hơn ở huyện Đaị Đồng cạnh Long trì này, cha hắn Vương viên ngoại chính là người giàu có nhất vùng này, gia tài nhiều vô số kể. lão mà nhận giàu thứ hai, thực sự không có người nào dám nhạn thứ nhất. có thể nói Vương Duy hắn sinh ra đã nằm trên nhung lụa.

  • Thiếu gia à, ngày nào người cũng ngắm cái hồ này không chán hay sao. Ngoài trời gió lạnh, người hãy cùng tiểu nhân về nhà thôi, Tên tiểu đồng bên cạnh hắn nhẹ giọng khuyên bảo Vương Duy ngẩng đầu nhìn về phía xa, lẩm bẩm như thể nói một mình

  • Tiểu Hắc, ta không muốn đọc sách, ta cũng không muốn làm quan, ta chỉ muốn làm một người bình thường thôi. Mà cha của ta… ài . Vương Duy ngồi trên một hòn đá, vẻ mặt buồn bực, hắn biết rõ rằng mình không thích hợp với khoa cử, nhưng hắn cũng không biết tương lai hắn sẽ làm gì, đôi khi hắn nghĩ ngợi lung tung rồi lại lo lắng sợ hãi. Hắn vẫn Ngồi trên đỉnh núi, mặc kệ tay tiểu đồng đang lải nhải bên tai, rằng trên này gió lớn, rồi thì lão gia đang đợi, Vương Duy im lặng nhìn theo dòng nước, ba năm qua không ngày nào là hắn không đến nơi này, chỗ này đối với hắn dường như đã thành một nơi để tâm hồn của hắn thanh tỉnh lại. thoát khỏi những lo nghĩ ngày thường, mà cũng buồn cười, mười mấy tuổi, lại sống trong nhung lụa vàng son, lại còn phải lo nghĩ điều gì. Một lúc sau, Vương Duy mới chậm rãi đứng lên, ném cây quạt cho tiểu hắc rồi nói:

  • Được rồi, đi về. Tiểu Hắc bắt lấy cây quạt rồi như được đại xá thở phào, dẫn Vương Duy xuống núi, hắn đã lạnh cóng hết cả chân tay rồi, vị thiếu gia này, sở thích cũng quá kì quặc đi.

Vương Duy vừa bước vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh sắc hai bên đường, con đường này chính là một sạn đạo với hơn tám ngàn bậc thang, từ dưới chân núi men theo sườn núi lên đến đỉnh, nghe đồn để làm con đường này, bá tính quanh vùng đã phải làm việc ròng rã trong ba năm liên tục. Đúng lúc đi đến một khúc cua thì dưới vách núi phía đối diện truyền tới âm thanh yếu ớt hòa lẫn với gió rít qua tán cây nghe ghê rợn vô cùng. - Cứu… cứu ta…

Vương Duy dừng hẳn lại nghiêng tai nghe ngóng - Tiểu Hắc, có nghe thấy gì không? Hắn vừa tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói vừa hỏi tên tiểu đồng. - Thiếu gia, hình như có người nói thật. Đúng lúc này giọng nói lại như có như không yếu ớt truyền tới

  • Cứu với…

Vương Duy đi thêm vài bước cúi xuống nhìn thì thấy ở dưới khe núi có một người đang nằm bất động, toàn thân đầy máu, cánh tay bên phải mất hai phần ba cơ thịt, lộ ra xương trắng, sắc mặt người này tái nhợt, nằm vắt qua một tảng đá, phía dưới đùi, còn bị mấy cành cây xuyên qua, thảm hại vô cùng. Người nằm dưới khe núi kia là một nữ tử ước chừng hai mươi mấy tuổi,
Vừa nhìn thấy Vương Duy. Nàng đã vui mừng như bắt được vàng, nàng thều thào lên tiếng

  • Xin cứu mạng….

Vương Duy nhìn quanh để tìm đường xuống khe núi, nơi đó cực kỳ hiểm trở, muốn xuống thì cũng không quá khó khăn lắm, chỉ cần cẩn thận một chút là được, nhưng muốn đưa người bị thương lên. căn bản là vô vọng. làm không cẩn thận ngay cả tính mạng mình cũng không giữ được Vương Duy suy nghĩ tới lui rồi bảo Tiểu Hắc: - Mau, mau chạy về trấn gọi người tới đây , để ta xuống xem thử Vương Duy vội phân phó, Tiểu Hắc hoảng sợ lắc đầu quây quậy: - Không được đâu, thiếu gia , nguy hiểm lắm, không được đâu. Nhưng Vương Duy đã quyết định, hắn giục Tiểu Hắc nhanh chóng chạy về, còn mình thì đi loanh quanh tìm phương tiện đi xuống. Chật vật thời gian chừng ba bốn khắc đồng hồ, hắn mới đi xuống tới khe cốc kia, lúc này nữ nhân đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, mặc dù bị thương nhưng vẻ mặt của nàng vô cùng xinh đẹp. vừa nhìn thấy nàng, Vương Duy đã trở nên ngơ ngác., hắn đã đánh mất phương hướng của mình. Trong mắt Vương Duy hiện giờ thì người con gái trước mặt chính là tất cả: - Đẹp quá. Hắn đưa tay vuốt lọn tóc lào xòa trước trán nàng rồi thì thầm nói, dường như hắn đã quên hết chuyện xung quanh, trong lòng hắn chỉ có người con gái này. Hắn nhìn vết thương trên cơ thể nàng, cứ để thế này thì dĩ nhiên là nàng không sống được. lúc này bất chợt người con gái tỉnh dậy, nàng đau đớn kêu lên một tiếng. chỉ cảm thấy toàn thân đã bị đánh nát, thần hồn cũng sụp đổ một mảng lớn, nàng nhìn vào đan điền, đám mây Trúc Cơ đã tan đi gần một nửa, sợ hãi và phẫn nộ, nàng phun ra một ngụm máu rồi lại ngất đi. Vương Duy lay một hồi lâu, nàng mới dần dần hồi tỉnh. Hắn ngập ngừng hỏi:

  • Tiểu thư! Sao lại đến nông nỗi này?. Yên tâm tiểu sinh đã gọi người tới giúp rồi, Người con gái không trả lời hắn mà vẫn nằm yên bất động, nhưng bỗng nhiên không biết bằng cách nào mà trước mặt nàng và Vương Duy xuất hiện hai cái lọ, một xanh, một đỏ.

Người con gái cất giọng vô cùng suy nhược: - Lọ xanh. Nàng chỉ nói được hai từ liền dừng lại thở dốc, Vương Duy hiểu ý nàng liền lấy trong lọ xanh ra một viên tròn tròn, giống như kẹo hồ lô mà hắn hay ăn lúc bé, cẩn thận đưa lên miệng nàng: - Tiểu thư, nhẹ nhàng một chút, Sau khi nuốt xuống viên thuốc trong chiếc lọ màu xanh, sắc mặt của người con gái khá hơn một chút, chỉ một lát sau thì nàng đã có thể cử động thân thể, nàng đưa tay, lấy nốt chiếc lọ đỏ dốc vào miệng. rồi nhanh chóng đưa tay rút mấy cành cây cắm ở đùi ra, Vương Duy vội hét lên: - Cô nương cẩn thận, ngươi sẽ bị chảy …

Lời còn chưa hết Vương Duy đã trợn mắt, chỉ thấy vết thương nhanh chóng liền lại . hắn rất lấy làm kỳ lẩm bẩm một mình: - Chuyện này là thế nào, chả lẽ ta hoa mắt. Hắn lại hỏi - Cô nương là tiên tử Lúc này người con gái mới nhìn đến tên thiếu niên đã cứu mình, nàng nở một nụ cười an ủi hắn: - Ta là tiên tử, cảm ơn ngươi. Thấy nàng cười, Vương Duy ngơ ngẩn cả thần hôn, không ngờ nàng cười lại đẹp như vậy, một hồi lâu hắn mới tỉnh táo lại. - Tiên tử, tiểu sinh là Vương Duy, chẳng hay phương danh của tiên tử là gì, sao lại một mình đến nơi nguy hiểm như vậy. Người con gái, nhìn hắn hồi lâu rồi mới trả lời: - Tên của ta là Tử Yên, đa tạ ngươi đã cứu ta, nhưng giờ ta phải đi rồi.

Vương Duy vội khuyên. - Tiên tử, đi sao được, cô đang bị thương, chớ nói làm sao lên được sạn đạo kia, chỉ sợ cô nương vừa di chuyển vết thương lại vỡ ra, hay là cô nương đợi đi, ta đã gọi người đến giúp rồi. Tử Yên lắc đầu nói : - Không cần, ngươi không giúp được đâu, Nàng nói xong liền đưa cho hắn một bình thuốc, rồi nói: - Đa tạ ngươi, nhưng ngươi về đi, sau này khi lâm trọng bệnh hãy uống thuốc trong này, nó có thể tiêu trừ bách bệnh. Vương Duy còn chưa kịp nói gì thì trên nền trời đã xuất hiện ba quầng sáng, ba quầng sáng này nhanh chóng hạ xuống đất cách hắn một khoảng hiện ra hai nam một nữ, một gã mặc áo bào màu đen, một gã màu trắng , nữ thì váy màu đỏ, trên trán ba người đều có tiêu ký ngọn lửa màu vàng. Gã hắc bào lên tiếng: - Phong Tử Yên, xem ngươi chạy đi đâu cho thoát. Lòng can đảm không biết từ đâu nổi lên trong lòng gã thanh niên mới lớn, Vương Duy đứng chắn trước mặt Phong Tử Yên, vòng tay thi lễ rồi nói:

  • Ba vị quan nhân? Ông trời có đức hiếu sinh vì lẽ gì mà ba vị lại định giết người?

Phong Tử Yên ngạc nhiên, lấy tay lôi Vương Duy lại:

  • Ngươi... điên hay sao, mau đi đi! Ngươi không thể giúp được đâu!

Vương Duy tim đập thình thịch, người hắn run lẩy bẩy. Tuy nhiên hắn vẫn đứng trước mặt Phong Tử Yên không hề lùi lại, mắt hắn mở to nhìn thằng vào đám người phía trước. Trong tầm hồn của hắn đã nhận định rằng, đường đường là một nam tử, nhất định phải che chở cho nữ nhân cho dù chỉ là bèo nước gặp nhau đi nữa. Nữ nhân áo đỏ cất tiếng cười vô cùng dâm đãng cất tiếng nói: - Chà. không ngờ, Phong Tử Yên nguyệt thẹn hoa nhường lại có sở thích chính là nam hài ít tuổi như vậy, thực ra mở rộng tầm mắt, hắc hắc, Nàng đánh mắt nhìn thẳng vào Vương Duy rồi nói: - Tiểu bạch kiểm kia, ngươi cứ tránh qua một bên là được, theo con tiện nhân đấy không bằng theo ta, haha Ðôi mắt tròn nhỏ của nàng nhìn xoáy vào Vương Duy, khiến lông tóc hắn dựng đứng hết cả lên, Tên mặc áo mặc áo hắc bào bên cạnh liếc mắt cho nữ nhân áo đỏ rồi sẵng giọng: - Hàn Băng Ngân, việc chính quan trọng. Gã mặc hắc bào này, tướng mạo cực kỳ kinh khủng, đôi mắt hắn ti hý, ngũ quan vô cùng không tương xứng, bàn tay hắn ngón tay dài mà nhọn trên mặt là một vết sẹo kéo từ khóe mắt thẳng xuống cằm, thoạt nhìn trông cực kỳ xấu xa

Phong Tử Yến kéo Vương Duy lại gần - Đồ ngốc, mau lại gần ta.

Phong Tử Yên liếc mắt nhìn ba người mới Hàn Băng Ngân, mặc dù bị thương nhưng khí chất cao quý của nàng không che giấu mà phát ra từ trong xương tủy, Phong Tử Yên lạnh nhạt hỏi.

  • Hắc Bạch Hộ Pháp?, Hàn Băng Ngân, nếu lần này ta thoát khỏi đây Hỏa Lân Nhất Tộc của các ngươi nhất định sẽ phải diệt tộc.

Nữ tử áo đỏ tên là Hàn Băng Ngân cười nhạt, lạnh lùng đáp:

  • Ha Ha, Phong Tử Yên. Cái mạng của ngươi liệu có chống đỡ được một khắc nữa hãy không mà dám mạnh miệng tiêu diệt Nguyệt Tộc của ta, chỉ sợ Khổng Tước Nhất Tộc các ngươi phải bị diệt vong trước.

Hàn Băng Ngân quay sang hai gã bên cạnh; - Hắc Bạch Hộ Pháp! Kết liễu ả đi. Vương Duy thấy hai tên hộ pháp đã lấy binh khí ra thì liền chạy lại chắn trước mặt Phong Tử Yên lần nữa, dang hai tay ra quát lên

  • Ba vị quan nhân quả nhiên võ công ghê gớm, nhưng ba người đánh một thì quá không công bằng. Gã áo trắng là Bạch hộ pháp, ngạc nhiên đến há hốc mồm, Lão cười hềnh hệch bảo:

  • Thằng đồ gàn này quy tắc mạnh được yếu thua mà ngươi cũng không biết hay sao hả. Bản lãnh tầm thường mà muốn giở trò anh hùng cứu mĩ nhân hay sao, cút ngay, còn làm vướng bận thì ngươi là phàm nhân lão tử cũng giết ngươi ngay lập tức.

Vương Duy không hiểu hắn nói phàm nhân nghĩa là gì nhưng cũng vẫn kiên quyết đáp:

  • Ta đã gọi người rồi, không bao lâu nữa quan binh sẽ đến, các ngươi, các ngươi không sợ vương pháp ư. Hắc Hộ Pháp tròn xoe đôi mắt nhỏ xíu thoáng lộ vẻ mất kiên nhân, hắn lạnh giọng:
  • Hàn Trường Sinh, giết hắn đi, khỏi để người của Khổng Tước Tộc tra ra cái gì. Bạch Hộ Pháp Hàn Trường Sinh, gật đầu, hắn nắm chặt tay lại, gằn giọng:
  • Lão tử cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi đã thích chết cũng không thể trách ta được. Lời còn chưa dứt, Hàn Trường Sinh đã tiến lên một bước, một luồng gió dữ dội từ tay áo lão vung ra, tiếng rít trong không khí như tiếng xé lụa, nhằm hướng Vương Duy quét tới. Trong khi Vương Duy còn đang kinh hãi thì một giọng thất thanh vang lên,
  • Đồ ngốc, mau lùi lại. Đi kèm với giọng nói, một luồng kình lực đánh vào hông Vương Duy đẩy thốc hắn sang một bên, đồng thời một tiếng nổ lớn vang lên:
  • Ầm Vương Duy chỉ thấy hào quang hiện lên chói mắt, đất đá cỏ cây xung quanh bị cày xới toán loạn, hắn há hốc mồm,;
  • Tiên nhân, tất cả đều là tiên nhân!! Dù có thế nào Vương Duy cũng không thể ngờ mình gặp được tiên nhân mà lại còn liều mạng xem vào chuyện giữa họ nữa, Lúc này khói bụi tan đi, chỉ thấy Phong Tử Yên toàn thân vô lực bị hất bay ra phía sau mấy chục bước, khóe miệng rỉ máu, hiển nhiên đã bị nội thương rất nặng. Hắn vội vàng bò dậy chạy đến đỡ lấy Phong Tử Yên rồi quan tâm hỏi:
  • Tiên trưởng, người không sao chứ, Phong Tử Yên lắc đâu, nhưng Vương Duy biết lúc này nàng bị thương quá nặng. sợ là lành ít dữ nhiều. Hàn Trường Sinh thu tay về, lạnh lùng nói :
  • Lúc trước không thấy ngươi dùng, xem ra đây đã là viên Định Phong Châu cuối cùng rồi, ha ha ha, thiên tài của Khổng Tước Nhất Tộc hôm nay xem ra phải bỏ mạng rồi. Lời nói vừa dút, Hàn Trường Sinh liền lẩm nhẩm chú ngữ , lập tức trên người hắc khí trên người hắn cuồng trướng ra vài thước rồi hóa thành các sợi chỉ màu đen, tỏa ra bốn phương tám hướng bao vậy Phong Tử Yên và Vương Duy.
  • Ài, Thấy tình hình này Phong Tử Yên trong lòng nao nao nhìn ương Duy thở dài:
  • Xin lỗi, là ta hại ngươi rồi. Mặc dù sợ chết nhưng thấy vẻ động lòng người của Phong Tử Yên, Vương Duy vẫn dõng dạc nói,:
  • Tiên trưởng không cần bận tâm, được chết cùng người đẹp như tiên trưởng, tiểu sinh nguyện ý. Nghe được lời này, Phong Tử Yên mỉm cười, trong lòng cô gái như nàng như có muôn ngàn đóa hoa đang nở, nàng nhẹ nhàng nói:
  • Yên tâm, ngươi không chết được. tạ ơn ngươi đã cứu ta. Vừa dứt lời, khí thế trên người nàng không hề giữ lại mà phóng thích hết ra ngoài Hắc khí trên người Hàn Trường Sinh bị đánh bật đi, thay thế vào đó là một cỗ kim quang chói mắt Hắc bào nhân hai mắt màu đỏ, lộ ra vẻ điên cuồng, trong nháy mắt thân hình hắn phóng lên phía trước trợ giúp Hàn Trường Sinh, hai tay hắn không ngừng kết thủ ấn, một tầng quang tráo màu xanh hiện ra, chống lại kim quang của Phong Tử Yên. Hàn Trường Sinh cảm giác không ổn, lão quát lớn:
  • Hạn Toại, cố cầm cự. Bản thân lão xuất từ trong túi trữ vật ra một cây trường thương tinh quang lấp lánh, hai tay lão giương lên, từng đạo thanh quang từ trong thương phun ra hóa thành hàng trăm mũi tên lớn hướng tới Phong Tử Yên trùm tới . đồng thời hắn há miệng phun ra một khỏa châu màu đen. Thấy cảnh tượng như vậy Phong Tử Yên không hề nao núng, nàng đưa tay lên trán kết thủ ấn, trong không gian giọng nói của nàng vang lên:
  • Hàn Trường Sinh, đây mà ngươi bức ta, ta vốn không muốn xé bỏ phong ấn sức mạnh này, nhưng giờ đây, ta tình nguyện thần hồn tan nát, cũng không để các ngươi sống sót.

Ngay lúc Hàn Trường Sinh tưởng như đã đắc thủ, thì khí tức của Phong Tử Yên điên cuồng kéo lên, từ Kết Đan sơ kỳ lập tức lên trung kỳ, hậu kỳ, Ầm Nàng tiến vào Nguyên Anh kỳ. Ầm Hóa Thần kỳ Ầm Hư Linh nhất trọng ầm. ầm, ầm Thẳng khi kéo tới Hư Linh Cửu Trọng mới dừng lại, năng lượng quá lớn khiến cho thân thể Phong Tử Yên rỉ máu. Nàng quay lại nhìn Vương Duy mỉm cười, thân thể hắn dưới uy áp bậc này đã nứt vỡ đến không thể chịu nổi, Phong Tử Yên vung tay lên một viên đan dược bay vào miệng hắn, nàng lại vung tay lên một lần nữa, từ hư vô có một quang tráo hiện ra bao bọc Vương Duy đem hắn bat đi rất xa khỏi vùng ảnh hưởng, lúc ánh mắt chạm nhau, hắn nhìn thấy nàng mỉm cười, Vương Duy dường như nghe được Phong Tử Yên nói, - Đa tạ ngươi, Vương Duy, Rồi hắn mê man không còn biết gì nữa.

Phong Tử Yên quay lại nhìn ba người Hàn Trường Sinh đang đau khổ chống cự lại uy áp của nàng, Hàn Băng Ngân gào lên, - Sao có thể, sao người đó lại truyền sức mạnh này cho ngươi, Hàn Băng Ngân còn chưa nói xong thì kim sắc điện mang đã chụp xuống Trong miệng Hàn Băng Ngân chợt phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết rồi thân hình nàng bạo liệt, đến cả khi chết nàng vẫn không cam lòng, tại sao lại không phải là nàng mà lại là Phong Tử Yên được chọn. Hàn Trường Sinh cùng Hàn Toại hai mắt đỏ ngầu, Hàn Toại gào lên: - Dám giết Công chúa tộc ta, lão phu liều mạng với ngươi. - Bằng vào ngươi, vẫn chưa đủ. Phong Tử Yên lạnh lùng nói, khiến cho hai lão hộ pháp này trợn trừng đôi mắt. Nguyên tưởng rằng đối phó với nàng hai lão là đủ rồi, cho dù nàng có là Thiên tài đi nữa cũng chỉ mới Kết Đan, hai lão đều đã là Hóa thần trung kỳ từ lâu, vậy mà không ngờ trên đường đuổi giết bị nàng bỏ rơi. Lúc này lại để công chúa của tộc bị diệt sát. Hàn Toại có chút khó hiểu, tại sao người đó lại chọn Phong Tử Yên. Nhưng lão vĩnh viễn không thể biết câu trả lời, bởi vì ngay sau đó. Huyết nhục của lão đã toàn bộ đính trên mặt đất, không có một bộ phận nào còn nguyên vẹn, Nguyên Anh của lão cũng bị ép thành bột phấn "Phốc phốc" vài tiếng truyền đến. Hàn Trường Sinh cũng không khá hơn kêu lên một tiếng, lão cũng nhanh chóng bị hóa thành huyết vụ. Đám mưa máu màu đỏ, bay đầy trời như mãn thiên hoa vũ "Bịch" một tiếng. hai mắt Phong Tử Yên tối sầm, khí tức Hư Linh Cửu Trọng trên người biến mất, nàng rơi xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Một vài giây sau, trên người nàng đột nhiên có hào quang lập lòe không ngừng, nó nhanh chóng bao bọc cơ thể nàng, đồng thời ở một nơi cách nơi này rất xa xôi, trong một đại điện nguy nga hùng vĩ, một miếng ngọc bài đột nhiên nứt một đường rất lớn thiếu chút nữa là vỡ vụn. Một thân ảnh thảng thốt nhìn vào ngọc bài rồi nhanh chóng biến mất, thân ảnh người đó đi rồi trong đại điện mới vang lên ba chữ: - Phong Tử Yên./.

Đã sửa bởi KeoChuoi lúc 14:48 08/03/2019
tạo bởi
08 Tháng ba
mới trả lời
10 Tháng ba
8
trả lời
129
xem
8
thành viên
PussyCat
PussyCat
VIP 1
Trúc Cơ Hậu Kỳ (67%)

co sac ko v dh

thanhak37
thanhak37
VIP 1
Hóa Thần Sơ Kỳ (3%)

Văn phong đẹp và tinh tế. Mấy chương sau chưa biết thế nào nhưng tính kết nối nhân vật khá cao. Chúc mừng đạo hữu a

Đã sửa bởi thanhak37 lúc 16:59 08/03/2019
ÁmHỏaMaĐế
ÁmHỏaMaĐế
VIP 1
Trúc Cơ Trung Kỳ (90%)

Ta thấy văn phong ổn đó, nhưng ngắt câu đều tí đạo hữu :)(

quetoiirving
quetoiirving
Luyện Khí Tầng Mười (137%)

Ngắt câu điều tí đh

𝕿𝖍á𝖎.𝕯𝖔ã𝖓.𝕳𝖎ệ𝖕
𝕿𝖍á𝖎.𝕯𝖔ã𝖓.𝕳𝖎ệ𝖕
VIP 2
Phàm Nhân (261%)

sửa lại một số vấn đề tới lời nói

ussop
ussop
VIP 1
Hóa Thần Sơ Kỳ (76%)

Viết khá hay, cho thêm tý sắc là oke

longxinh000
longxinh000
VIP 1
Nguyên Anh Sơ Kỳ (94%)

đọc hoa cả mắt

LãnhKhuyết
LãnhKhuyết
VIP 2
Kết Đan Trung Kỳ (70%)

hít ké kinh nghiệm

Bạn đang đọc bài Xin ý kiến các đạo hữu tạo bởi KeoChuoi trong Hỏi Đáp - Góp Ý.