Hoa kia vạn thọ mang tên ấy
Mà sao vẫn cứ nở tàn đấy thôi
Làm người sống ở thế gian nan
Thì sao tránh khỏi thác oan suối vàng
Mà ta lại phải mang sương gió
Gánh cả nắng mưa khốn khó giữa đời
Đôi mắt nhắm đi về lòng đất mẹ
Ôm tình người yêu hận ghét thương bi
Kiếp phong trần hành lí có chi
Có, ta có. Chỉ là hình bóng ấy
Giúp ta qua dạ hải mây mù
Để hoài niệm cùng xuân thu đông hạ
Dù đi đến phương trời xa lạ
Thì đêm về dạ vẫn gọi tên ai
Gửi Ngọc Mai tình đầu đã khuất
Tuy khuất tình nhưng ái vạn niên tâm
-
Chỉ là 1 câu chuyện tình buồn của ta mà thôi
-
Vâng.. càng buồn hơn khi ta chỉ có thể cố gắng sống tiếp vì lời hứa
-
Đa tạ dh đã chi sẻ, ta đem nó thành hồi ức..
-
Đời người ai mà không có tâm sự hả dh...
-
Thôi mặc kệ nó đi, thời gian sẽ xóa hết kí ức ,đh cho ta viên lt rồi cười cái cho đời thêm vui xem nào
-
Không sao.. ta quen rồi,
Đời người mấy ai trải qua trăm
Câu kia lưu giữ tình vạn năm
Lừa trên gạt dưới tự dối tâm
LHCTLQS . Câu cuối ko tiện ghi nên viết tắc vậy.
-
Trời... muội làm vậy khác nào đi tắm biển mà mặc áo mưa
-
Ba câu đủ hết ý rồi.
-
Haha... âm dương đà cách trở, sinh tử chẳng chung đường. Người đi sầu tuôn lệ, kẻ ở dạ vấn vương
-
Than thở
-
Âm dương cách trở, sinh tử chẳng chung đường
-
Đa tạ... ta đã xem đó là 1 thói quen rồi
-
Thói quen không tốt
-
Tốt hay không còn xem là ở trên ai mữa dh à, mỗi người có 1 thiên mệnh riêng mà
-
Tự mình cố gắng đh
-
Không có gái lấy gì bỏ mi