Tải App

Đăng Truyện

Liên Hệ QTV

Chi Tiết Bài Viết
Suriph_Airi
Phàm Nhân (77%)
[Sủng Phi Của Băng Lãnh Vương Gia] Chương 2. Là ai?.... Đây là đâu?

Mình sẽ đổi từ tả nữ chính từ " Cô " đổi sang " Nàng " nhé.


Trong màn đêm u tối ở một con suối cạnh bìa rừng. Mưa rơi không ngừng nghỉ như thác nước mà đổ xuống.

Một luồn ánh sáng mạnh từ trên bầu trời chiếu thẳng xuống đất rồi dần mờ đi. Một thiếu nữ mặc bộ quần áo mỏng, tay dài trên trán đầy máu hoà cùng nước mưa mà chảy dài xuống cầm rồi nhỏ giọt xuống cổ áo.

Ánh sáng đó đưa nàng từ hiện đại xuyên không đến thời cổ đại. Nàng nằm trên một đống tro tàn đã bị nước mưa làm ướt có lẽ ở đây đã từng đốt vật gì đó.

Lưu Nguyệt Bảo Sương hơi nhíu mày, đôi mắt nhắm chặt lại, hai tay ôm chặt lấy thân thể đang co rút của mình, bờ môi trắng bệch không chút màu sắc khẽ run run lên. Cái lạnh xuyên qua da thịt thấu tận xương tủy, đang lúc mê man một bóng người mặc y phục trắng tóc xoả dài xuống hông.

Dung mạo có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại không có một tí huyết sắc gì hoàn toàn giống như là người đã chết, đến hơi thở cũng không có, đôi mắt hăm quần mà sâu trong đôi mắt ấy mang theo một nỗi oán hận vô cùng lớn của một ác linh có lẽ là chết oan.

Nàng ta nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Bảo Sương, đưa bàn tay trắng muốt đầy khí lạnh mà chạm vào mặt nàng vuốt ve lấy mái tóc của nàng, trên gương mặt của thiếu nữ bạch y này xuất hiện một nụ cười mỉm mà nói.

" Lạnh sao? Cũng phải, kẻ sắp chết ai lại không phải cảm nhận sự lạnh lẽo như băng giá của cái chết chứ! "

" Cô... là... ai? " Bảo Sương khó khăn mở miệng hỏi.

" Ác linh... tiểu cô nương, ngươi cũng sắp chết rồi. Có muốn sống tiếp không? Nếu muốn, thì hãy cho ta nhập vào thân thể của ngươi cùng ta... hợp thành một. Đợi ta trả thù xong, thân thể của ngươi sẽ do ngươi làm chủ! " Nữ bạch y vẫn vuốt ve gương mặt nàng mà đáp, lời nói không nhanh không chậm nhấn nhá từng câu.

Thân thể nàng dần không còn cảm giác gì nữa, thứ nàng cảm nhận được rõ nhất lúc này là cái lạnh giá đang thâm nhập vào từng thước da thịt nàng lấy đi cảm giác của nàng. Cả người dần rất nặng nề, hơi thở một lúc yếu đi có thể cảm nhận được nàng sắp không thở được nữa, cố gắng dùng sức nhả ra từng câu chữ nhưng đều không thành tiếng.

" Ngươi không trả lời, ta chỉ có thể xem như là ngươi đã đồng ý! Tên ta là " Hoa Tị Trần " đừng quên! " Nữ nhân bạch y lạnh giọng nói.

Nói rồi Hoa Tị Trần liền ngừng tay vuốt ve Lưu Nguyệt Bảo Sương, hơi cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng mà mỉm cười nói: " Từ nay về sau ta là ngươi, ngươi chính là ta. Ngươi chủ ngày ta chủ đêm! Hai hồn một thể đồng tâm đồng thức! ".

Dứt lời Tị Trần liền hoá thành một làn khói màu đen ẩn vào ấn kí đã để lại trên trán của Bảo Sương. Sự lạnh lẽo thấu da thấu thịt và nặng nề lúc nãy đã không còn cảm thấy nữa. Cơn mưa rào lúc nãy cũng dừng thẳng.

Một loạt mảnh vỡ kí ức xuất hiện trong đầu nàng, đây chính là kí ức này chính là của Hoa Tị Trần. Kí ức này cũng giống với kí ức của Bảo Sương, tất cả đều là những hình ảnh không rõ ràng nhưng có một cảnh tượng mà nàng rất rõ ràng đó chính cảnh tượng " trước khi chết " của Tị Trần.

Một thiếu nữ xinh đẹp bị trói vào trụ gỗ, tay chân đều bị dây thừng trói chặt còn miệng thì bị bịt lại bằng khăn vải, xung quanh người cô phủ đầy rơm rạ và củi khô đã tẩm dầu hỏa. Hàng loạt người đứng xung quanh tay cầm đuốc lửa, miệng ai cũng không ngừng hô lớn " Thiêu chết cô ta đi! ".

Thiếu nữ liên tục lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ kêu gào xin tha nhưng vô dụng miệng bị khăn chặn lại không thể thốt nên lời. Những người này giống như không nhìn thấy cô đang khóc lóc xin tha mà lần lượt ném đuốc xuống đống rơm rạ quanh cô.

Lửa nhỏ từ đuốc cháy lan sang củi rơm xung quanh cô rồi lớn dần lên. Khói lửa mù mịt như sương sớm. Thiếu nữ bị lửa thiêu đốt kêu gào thảm thiết trong vô vọng.

Họ là ai? Chính là người dân của thôn Thái Hoà, Tị Trần đã sống ở đây được mấy năm rồi kể từ khi bị lạc mất người thân trong lễ hoa đăng năm năm về trước. Vì sao họ lại muốn giết cô ư? Vì họ cho rằng cô là " hồ ly tinh chuyển thế " hay quyến rũ phu quân người khác không từ thủ đoạn.

Nghe thật là nực cười, đám phu quân của họ ai cũng háo sắc vô cùng, thấy cô xinh đẹp hiền lành liềm ép buộc cô ở cùng bọn hắn một đêm nào ngờ bị cô từ chối. Thấy không ép buộc được thì liền cưỡng bức rồi bị thê tử của bọn hắn phát hiện thì liền đem hết mọi chuyện đổ lỗi lên đầu cô. Sự việc này được truyền khắp thôn, ai nấy đều không ngừng khinh thường, lăng mạ sỉ nhục khi nhìn thấy cô. Bọn họ đối đãi với cô vô cùng thậm tệ không bằng cả thú vật.

Mọi chuyện nào đâu chỉ có vậy! Con trai của lão trưởng thôn cũng đến cưỡng bức cô, không thành thì vu tội cô trộm bảo vật của hắn còn nói cô nói lời vô lễ với mẫu thân đã mất của hắn.

Cả thôn Thái Hoà chẳng ai suy nghĩ phải trái đúng sai, liền muốn đem cô ra thiêu sống, ngay cả cơ hội để giải thích cũng không cho cô.

Hoa Tị Trần khi bị thiêu sống đã mang một nỗi oán hận lớn trong lòng, hận ý khắc ghi sâu vào tâm can. Cô đã thề " Cho dù có làm quỷ cũng nhất định không để bọn họ sống yên! " vì bọn họ phải trả giá cho việc họ làm.

Kí ức hồi tưởng kết thúc, Lưu Nguyệt Bảo Sương lại tiếp tục chìm vào hôn mê một lần nữa.

 

Cho đến tận sáng hôm sau khi ánh sáng của mặt trời chiếu rọi qua những tán lá chiếu đến gương mặt nhỏ nhắn của một thiếu nữ vẫn còn đang ngủ say dưới gốc cây lớn.

Những chú chim nhỏ bay đậu xung quanh các cành cây không ngừng cất tiếng hót vang.

Những chú cá tung tăng bơi lượn trong dòng nước tinh khiết đang chảy của con suối nhỏ.

Đôi mày thiếu nữ hơi nhíu lại giật nhẹ mấy lần sau đó từ từ mở đôi mắt to tròn của mình ra mà nhìn xung quanh. Hai bàn tay nàng đan xen nhau đưa lên cao rồi ưỡn người qua lại vài cái.

Dường như nàng vừa mới tỉnh dậy từ trận hôn mê rất lâu, tối qua hình như có người nói chuyện với nàng, nàng còn nhìn thấy cảnh tượng gì đó nữa không nhớ rõ là cảnh tượng gì nhưng có cảm giác rất không tốt đẹp hầu như những chuyện đó đều là giấc mơ thì phải.

Từ từ đứng lên đưa mắt nhìn quanh, trong lòng không ngừng hiện ra những câu hỏi nghi vấn không biết câu trả lời. Đây là đâu? Sao nàng lại ở đây? Người thân nàng là ai? Họ có biết nàng ở đây không?

Đầu óc của Bảo Sương trống rỗng bước đi từng bước nhưng không biết đích đến ở nằm đâu. Nàng cứ vậy mang theo một sự hoang mang trong lòng mà bước đi về phía trước.

Từ xa phía sau truyền đến tiếng vó ngựa vù vù.

Một con ngựa đen không biết vì nguyên do gì mà lao nhanh đến nàng. Trông nó chẳng khác gì con thú hoang đang săn mồi mà Lưu Nguyệt Bảo Sương lại chính là mồi ngắm của nó.

Tình huống quá bất ngờ khiến nàng ngây ngươi đứng ở đấy không nhấc chân chạy được, vì thế nàng đã bị con hắc mã này đâm trúng.

Nàng vừa tỉnh lại không lâu, buổi sáng cũng chưa ăn gì vì vậy cơ thể rất yếu ớt như pha lê chạm nhẹ là đã vỡ. Bảo Sương ngã xuống đất, vai trái truyền đến một cảm giác đau đớn không chịu đựng nỗi liền ngất đi.

Con hắc mã lúc này cũng trở nên ngoan ngoãn mà đứng yên một chỗ thưởng thức đám cỏ tươi xanh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Từ xa một nhóm người chạy đến, một người trong số họ nhìn thấy con hắc mã yên tĩnh bên bụi cỏ thì hô lớn: " Vương gia! Tiểu Hắc ở đây! "

Một thiếu niên bận hắc y từ trên cành cây lớn nhảy xuống đất, đi đến chỗ con hắc mã của hắn đang dừng chân nghỉ ngơi.

" Hoá ra ngươi ở đây... "

" Vương gia có một nữ nhân ngất ở đây! "

Hắn đưa tay vuốt ve con hắc mã nói, chợt có giọng nói của một tên hộ truyền đến.

tạo bởi
17 Tháng 11.
mới trả lời
18 Tháng 11.
4
trả lời
84
xem
4
thành viên
AnhVìAi_MàPhảiOnline
AnhVìAi_MàPhảiOnline
Trúc Cơ Hậu Kỳ (36%)

S không dăng thành truỵen mà viết ở dđ thế đh 🤔🤔🤔

HᎧẠT_ᎮHẬT
HᎧẠT_ᎮHẬT
VIP 2
Nguyên Anh Sơ Kỳ (51%)

R n là cái j ?

UcPham
UcPham
VIP 1
Luyện Khí Tầng Mười (1568%)

Thí chủ đang làm gì vợi

QuangTrường
QuangTrường
VIP 1
Nguyên Anh Sơ Kỳ (79%)

Viết có tâm v~

Bạn đang đọc bài [Sủng Phi Của Băng Lãnh Vương Gia] Chương 2. Là ai?.... Đây là đâu? tạo bởi Suriph_Airi trong Sáng Tác Truyện.