Chap 1 Tất cả những gì cô cố gắng nhớ lại đều hóa thành sương trắng, xung quanh dường như mờ mịt vô tận đến không có điểm dừng. Cô chỉ có thể nghe được tiếng gọi của ai đó chứa đựng đầy quen thuộc.... 'Tinh' Đèn cấp cứu trước cửa phụt tắt, mấy con người đang ngồi nơi hành lang vụt đứng dậy chặn vị bác sĩ già đang đi ra ngoài: ''Bác sĩ...!!!'' Không ai nói một lời nào mà chỉ dùng ánh mắt cầu xin ,van nài,lại chứa đựng những nỗi lo âu thấp thỏm chiếu cả lên người ông ta. Đẩy đẩy gọng kính lên chóp mũi,vị bác sĩ cất giọng trầm thấp: ''Ca phẫu thuật rất thành công! Nhưng vùng đầu của bệnh nhân bị chấn động mạnh,rất có khả năng sẽ bị đọng máu và gây tổn thương đến trí nhớ của bệnh nhân. Tạm thời hãy đưa bệnh nhân vào phòng điều dưỡng để chúng tôi tiện theo dõi thêm.'' Giữa hành lang vắng ngắt vang lên hàng loạt tiếng thở dài, mỗi người dần phân tán ra nhiều nơi ngồi nghỉ, đi làm thủ tục,...nhưng tất cả đều mang vẻ mệt mỏi sau gần một đêm thức trắng. Nếu như theo lời của vị bác sĩ kia thì Lâm Tịnh Như tạm thời sẽ không có gì đáng lo ngại. Điều đáng lo ngại nhất chính là bà Tống- mẹ Lâm Tịnh Như ,sau khi nghe tin con gái bị tai nạn đã tăng huyết áp đến giờ vẫn chưa tỉnh lại,chỉ lo bà tuổi đã không còn trẻ,khó mà chống chọi được. Bạn bè Lâm Tịnh Như yên lòng dần vãn hết,chỉ còn Dương Ngọc Huân ở lại phòng điều dưỡng cùng Lâm Tịnh Như cả đêm còn lại. Sáng sớm ,ngồi khỏi chiếc ghế da góc phòng,vươn vai mở rèm cửa sổ rồi liếc về phía giường bệnh của cô,hắn giật thót vì thấy mắt cô mở trừng nhìn trần nhà rồi liếc qua hắn một cách chậm rãi: ''Anh là ai?'' Mất mấy giây hoàn hồn,hắn lại tiếp tục sững người vì câu hỏi của cô,buột miệng: ''Anh là người yêu em'' Nhìn nhìn không thấy cô phản ứng gì ,lại chèn thêm: ''Em không nhớ ra anh hả?'' Vốn dĩ trong đầu óc của Lâm Như Tịnh chỉ loáng thoáng thấy được hình bóng của người này...Nhưng trí nhớ mơ hồ chỉ có thể mặc nhận người này là người mình yêu,là người quan trọng nhất.Cô nở nụ cười tươi về phía hắn: ''Em nhớ chứ...!'' Hắn hơi nở nụ cười mãn nguyện tiến về phía giường,nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô,ôm cô vào lòng tham lam ngửi lấy mùi hương của cô. Trong thâm tâm Lâm Tịnh Như vô cùng bài xích với cái ôm này khiến cả người cô cứng ngắc. Dương Ngọc Huân thấy người trong lòng dường như vô cùng miễn cưỡng vội vàng hỏi: ''Em sao thế?''Lời nói vừa dứt,cửa phòng bệnh vang lên một tiếng 'cạch',bóng dáng nam trẻ tuổi luộm thuộm cùng bộ quần áo bệnh nhân vọt vào...
Theo kinh nghiệm 10 năm coi conan:
Cô ấy bệnh nhân của tên bác sĩ đeo kính
Mé chả hiểu cái gì
Đăng linh tinh coi chừng ra đảo k thấy ngày về