Nhớ nàng, tim ta lại rỉ máu.
Bỡ ngỡ khi nàng đi đâu mất.
Tâm can thống khổ, khóc thành tiếng.
Tan nát cõi lòng, ta ngồi đó.
Ngồi chờ nàng mãi tới hôm sau.
Ta chờ nàng đến cùng với ta.
Tay trong tay đi khắp thiên hạ.
Nào ngờ đó là giấc chiêm bao.
Ta vẫn ngồi chờ nàng đi đến.
Chờ nàng đến ôm chầm lấy ta.
Nhưng đó chỉ là ta suy diễn.
Và ta ngồi đó vẫn chờ nàng.
Hôm nay tóc điểm vài sợi bạc.
Đôi mắt sâu hoắm vì khóc nhiều.
Biết nàng không đến nhưng vẫn chờ.
Ngày qua ngày ta vẫn ngồi đó...
Thoáng cái đã qua rất nhiều năm.
Tóc bạc phơi, thân thể gầy yếu.
Ta đã biết nàng bên người khác.
Nhưng vẫn chờ đến ngày hôm nay.
Chờ đến lúc này đã già yếu.
Vẫn mang niềm tin nàng sẽ về.
Và ta nhận ra nàng không đến.
Ta đành nhắm mắt, đành buông xuôi.
Thương thay phận kẻ lỡ si tình.
Mắt nhắm, thấy nàng trong tâm trí.
Trước lúc ra đi, lệ lại rơi.
Giọt lệ cuối cùng đành rơi xuống.
Lúc này ta đã rời thế gian.
Mong chờ có kiếp sau gặp lại.
Mong nàng ôm và nắm tay ta.
Chỉ vậy thôi đã mãng nguyện rồi.
Và ta vẫn chờ, chờ nàng mãi...
Lâu rồi không trở lại nên làm bài thơ xả sờ-chét, haizz với lại ai cho ta vào môn phái với............
-
Đa tạ, đa tạ
-
Ko có gì a
-
Icon buồn cười vãi
Chừng nào có điều kiện ta sẽ mở even thơ ))). Có thể là vài chục năm sau.
-
. Ngươi vào cung lúc nào thế nhỉ! Ta bế quan mới 2 ngày thôi mà
-
Ta mới vào sáng hôm qua a.
-
Đa tạ đại ca a
-
Haizzz...
-
Ngươi ko thích thích thì nói làm gì. Kiếm chút đỉnh exp à.
nhà thơ ẩn mãi k hiện nếu thi sĩ vào thi nhân tụ quán chung vui với lão thanh kìa