Sương đêm lạnh làm mờ vai áo bạc
Lá thu rơi như tiếng nhạc giữa đêm,
Cười thêm chút vì ngày mai lại sáng,
Ta đón nàng cùng nắng vàng ghé qua.
Một mình lẻ bóng đêm buồn
Người ơi người nỡ quên vòng tay em chờ
Lặng thầm ôm mối mong chờ
Nhớ người da diết hỏi giờ còn đâu
Sương khuya ước động cành hòe
Chích chòe rũ cánh tựa mình vào đêm
Buồn trong ngọn cỏ dịu êm
Nhớ người nào đó một đêm ưu phiền
Ồ nơi đây tụ hội nữ tài
Lãng ta tới hóng thở dài xót xa
Nữ nhân như chiến lá đa
Mong manh đợi gió thổi qua rì rào
Lìa cành theo gió bay cao
Ngờ đâu cơn gió bỗng tan vào trời
Phận đời chiếc lá chơi vơi
Dần dần héo úa tả tơi chẳng đành
Ngày xưa theo gió bỏ cành
Ngờ đâu có cảnh ăn hành hôm nay
Lá ơi lá có đổi thay
Tan vào lòng đất cho cây tìm về
Đợi mùa xuân đến đề huê
Cành cây trổ lá xum xuê khắp vườn.