CÁC BẠN ĐỌC THỬ, VÀ CÓ THẤY MỘT TÝ CẢM XÚC NÀO KHÔNG
Bịch!
Một tiểu tử bình dân, xấu trai sau khi nhìn thấy một mảnh đất trống rỗng rộng lớn, máu huyết vẫn còn nhàn nhạt lưu dấu trên đất cát liền trực tiếp ngồi gục xuống đất.
- - Hết rồi, tất cả đều đã hết rồi… ha… ha hơ…
Gương mặt đờ đẫn, nhợt nhạt, Vô Thường mắt đỏ ngầu, hai bên đều ẩm ướt rồi nhẹ rơi xuống hai hàng nước mắt.
- - Gia đình, nhà, người thân, ta… một lần nữa lại mất đi…
Ngồi mệt trên đất như mất hồn, Vô Thường nở một nụ cười nhẹ trong nước mắt của sự đau thương, hắn lại nói, tựa như là an ủi chính bản thân.
- - Ha ha, phải rồi, họ cũng đâu có đối tốt với ta khi ta còn trong Nhậm gia, trong Kiếm Trận Tướng Phủ nên cũng đâu cần phải khóc thương chứ? Để ta nhớ lại xem…
Vô Thường giơ bàn tay trái lên, tay phải bắt đầu đếm từng ngón.
- - Ông nội ta không quan tâm ta.
“Không phải do mày tự khiến bản thân phế vật để ông nội mày không quan tâm mày sao?”
Rắc!
Nước mắt rơi xuống, một ngón tay bị Vô Thường trắng trợn bẻ gãy.
- - Chú, bác, cô, dì cũng đều không yêu thương ta.
“Yêu thương mày? Mày bị ảo tưởng chăng. Con họ, họ còn chưa lo xong thì làm gì có ai dư hơi, tốn sức lo cho mày. Họ không hại mày là đã yêu thương mày rồi”.
Rắc!
Nước rơi xuống, lại một ngón tay bị hắn bẻ gãy.
- - Em họ của ta, thậm chí là anh ruột đều bắt nạt, chê cười ta.
“Không phải mày luôn thích thú với điều đó? Mày còn luôn tự nhẩm rằng, đọc truyện đã thấy nhìn nhưng chưa từng hưởng thụ cảm giác đó nên muốn thử. Không phải những lúc bị bắt nạt mày đều về phòng, đóng cửa lại mà cười vui vẻ sao?
Rắc!
Nước mắt rơi xuống, ngón tay thứ ba bị bẻ gãy.
- - Người hầu, gia đinh đều cười nhạo ta khi ta gặp họ.
“Cười nhạo mày ư? Mày đừng tự lừa dối bản thân, họ rõ ràng là luôn dùng nụ cười ấm áp, dịu dàng với mày”.
Rắc!
Nước mắt rơi xuống, ngón tay thứ tư bị bẻ gãy.
- - Trong nhà duy chỉ có Nguyệt Liên là tốt với ta, bầu bạn cùng ta bất kể ngày hay đêm miễn là muội ấy rãnh rỗi…
“Nguyệt Liên, Nguyệt Liên, Nguyệt Liên!!!”
Mắt mở lớn, đầu gào thét thê lương, Vô Thường tận tay xé ngón tay rời khỏi bàn tay trái.
- - Hà… hà hà…
Thở lên từng tiếng hỗn hển nhưng lại chấp chứa vô cùng vô tận sự thù hận khiến nước mắt ngừng chảy, Vô Thường rệu rã đứng lên.
- - Mọi thứ đều do tao gây ra vì tao muốn nó như vậy. Mười bốn năm qua tao luôn cảm thấy thật hạnh phúc, yên bình.
- Thế nhưng rồi ngày hôm nay, tất cả mọi thứ của tao đang có một lần nữa lại như trước kia, tao lại mất đi mọi thứ một cách vô cớ trong khi tao chưa làm gì độc ác với chúng mày.
Những ngón tay trên bàn tay trái của Vô Thường bắt đầu lành lại, hắn nhìn lên bầu trời trên cao đang bỗng nhiên trở nên âm u đến lạ thường rồi gằn giọng từng chữ để khiến chúng không trở thành tiếng kêu gào thê lương.
- - Tao một lần nữa mất đi thứ quý giá để bảo vệ, và chính chúng mày lại khiến tao quay trở về con người trước kia.
ẦM!
Một đạo sấm khổng lồ từ trên trời đánh vào không khí tạo nên một âm thanh kinh hãi khắp Hạ giới, bởi lẽ không khí âm u này không phải chỉ duy nhất Châu Nam thành, Hồng Long quốc, Phá Vân tinh cầu, mà nó là xuất hiện tại tất cả mọi tinh cầu tồn tại trong Hạ giới.
Một đạo sấm này đánh xuống cũng đồng thời là vạn vạn đạo sấm đánh xuống cùng một lúc ở khắp nơi trong Hạ giới.
- - Tin tao đi, khi tao tìm được chúng mày, chúng mày sẽ không chết hẳn đâu.
- - Ha… ha ha, Ha há ha ha ha…. HA HA HA…
Vô Thường lúc này ngước mặt lên trời cười, thế nhưng sao nước mắt hắn lại lần nữa rơi xuống từng giọt, từng giọt.
Rắc ta bẻ một ngón, nhưng thực sự thì ta không có cảm giác gì
-
, vãi. Mấy đạo hữu làm vậy là chết bần đạo, bần đạo đang hỏi thật mà
-
_AnnA_ ·
Tóm lại đọc nguyên đoạn ta biết hắn bẻ ngón tay, Nc cũng đc vậy là ổn rồi
Rắc, cụp, rắc răc.... ta thấy sắp hết ngón tay rồi. Nhân Vật là Vô Thường sắp thành Vô Chỉ rồi
-
, vãi. Mấy đạo hữu làm vậy là chết bần đạo, bần đạo đang hỏi thật mà
-
Haha, tại vì ta chưa thấy có cảm giác gì mà. Chỉ thấy hắn uất đời bẻ ngón tay răng rắc, rồi hết. Thôi cứ viết đi, ra truyện ta ủng hộ ngươi.
-
haizz, thế là thất bại rồi, hu hu
-
Đừng nản, cứ viết đi. Khi nào ra bí phổ rồi thì ơi ta,ta ngự kiếm phi hành tới. Ủng hộ mi chút KP, và thơ
-
, vãi. Mấy đạo hữu làm vậy là chết bần đạo, bần đạo đang hỏi thật mà
-
Đề nghị tiếp tục câu chuyện!!!
, vãi. Mấy đạo hữu làm vậy là chết bần đạo, bần đạo đang hỏi thật mà!
-
, thế là thấy bại rồi, hức hức
Nói thiệt đọc đoạn này thấy hơi nhảm. Tự dưng nó ngồi bẻ ngón tay làm gì. Nếu nó tức nó đấm vô tường hay gì đó còn hợp lý. Chả ai đi bẻ gãy ngón tay.
-
Ta chỉ có thể nói rằng, đạo hữu chưa đủ sâu. Đạo hữu có từng nghe câu "Đau đớn thể xác là cách để quên đi đau thương trong tâm hồn ko?".
-
chia sẻ thật, truyện ta có khá nhiều tình tiết "đối nhân xử thế" hay, bất quá các bạn ko ai hiểu được, giống lúc này vậy. Haizz
-
Nhưng mà nó mới về nhà. Nó có thấy người nhà bị giết đâu mà. Khi nào nó chứng kiến được hoặc thấy xác mới đau đớn chứ.
-
vãi, nhà thành bình địa, vết máu còn nhàn nhạt vương trên đất. Chi tiết này đạo hữu đọc thấy sao. Tác buồn quá!
-
Biết dâu ông nội nó dẫn đi trốn hết.
-
Khi nào nó về mà nghe phong phanh cả nhà bị giết hoặc về đến nhà thấy thành bình địa máu chảy thành sông, xác người la liệt chẳng hạn.
-
vãi, vậy chương 140 này đã khẳng định rồi còn gì. Nhà chết hết rồi a
-
Mi là tác giả mi nói chết hết thì giờ ta mới biết thôi. Chứ bình thường còn nghĩ có thể ông nội nó dẫn đi trốn dc vài người.
-
Ông nội nó là tướng quân, ở châu nam thành cũng là thế lực lớn, linh sư cảnh ở đất nước cùi bắp cũng là bá rồi ai biết là không lo nổi.
-
Ủa hôm nay mi đăng chương 140 à. Ta tưởng tạm off 1 tuần chứ. Ta đánh bida từ sáng tới giờ mới về online a nên ko biết. Đang nói chuong 139
-
thì ra là vậy.
-
Ta mới đọc chuong 140 rồi. Hay đó.
-
thoải mái đê
-
)))))))))))))
Đọc xong cũng ko hiểu lắm nhiwng thấy cũng hay đấy đạo hữu cho bần đạo xin tên của bí kíp để tu luyện thử chút rồi cho ý kiến sau đc ko
-
Đệ nhất nhân tộc. nha đạo hữu
có chút kinh dị, câu văn không có lỗi thường gặp ở newbie. Mở đầu có chút giống motip cũ